Ta Mỗi Ngày Đều Ở Tiệm Đồ Cổ Hóng Tin Nóng - Chương 250

Cập nhật lúc: 2025-08-23 03:51:25
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Trong ký ức mơ hồ, Chiết Chiêm nhớ rằng nơi vốn là một hòn đảo nhỏ bao bọc bởi ba dòng sông. Mỗi khi trăng tròn, nước sông rút xuống thì hòn đảo sẽ hiện , còn những lúc khác, nước dâng lên sẽ nhấn chìm tất cả

Chỉ tiếc rằng, mưu sâu kế hiểm cũng chẳng thể nào thắng nổi thiên tai. Về , những trận sạt lở đất liên tiếp xảy khiến dòng chảy đổi hướng, hòn đảo nhỏ sớm sáp nhập một với dãy núi xung quanh. Vì thế, cả tấm bản đồ kho báu và cách thức mở lối đều trở thành vô dụng

Ký ức của dừng ngay khi Đại vu rời . Ý thức của yếu dần chìm giấc ngủ dài, đồng thời, theo ý của Điện hạ, cũng dần lãng quên tất cả

Hắn ngủ say ở đây hàng ngàn năm, cho đến khi một trận sạt lở khác xảy , dòng nước ngầm bất ngờ tuôn , cuốn phăng thanh Chiết Chiêm kiếm đang ở một bên lòng sông. Cứ thế, nó trôi theo dòng nước ngầm đến Khê Thành, xuyên qua thác nước, chảy về thượng nguồn sông Dung Thành, cuối cùng một dân làng nhặt , và nhờ cơ duyên xảo hợp mà đến tay Giang Khê

Nghe xong câu chuyện, Giang Khê mỉm với Chiết Chiêm: “ là trắc trở thật, nhưng may mắn là chúng gặp

Chiết Chiêm “ừ” một tiếng. , thật may mắn

Nếu Giang Khê, sẽ mãi mãi chỉ là một thanh kiếm gãy nát, hoen gỉ

Có lẽ sẽ sửa , lẽ sẽ bán với giá hời

kết cục cũng chỉ là đặt trong tủ kính trưng bày lạnh lẽo

Thế nhưng từ khi Giang Khê mang về Thập Nhị Kiều, tồn tại như một con thực thụ

Thật , khi còn bầu bạn với Điện hạ, cũng coi như một tri kỷ, trao cho tất cả sự tin tưởng. Và cũng tròn bổn phận của , xông pha trận mạc, g.i.ế.c giặc bảo vệ non sông, một thanh kiếm đủ tư cách

Cảnh ngộ khác , tâm trạng cũng khác

, khi ở bên cạnh Giang Khê, nhiều cảm xúc hơn, học hỉ, nộ, ái, ố, học thế nào là thích và yêu

Giang Khê khẽ cong môi, tâm trạng cũng vui vẻ lạ thường, “Ừm” một tiếng

về phía bệ đá, lúc mới để ý rằng nó trông hệt như một cỗ quan tài bằng đá, rộng chừng hai mét. Nam Tiện lẽ đang ở bên trong. “Chiết Chiêm, mở ?”

Chiết Chiêm suy nghĩ một lúc, lắc đầu

Điện hạ từng với A Đại rằng, nếu c.h.ế.t , nhất định giữ cho dáng vẻ tươm tất, vẹn nhất

Còn bây giờ, e rằng bên trong chỉ còn vài mảnh xương tàn, chẳng còn gì là tươm tất nữa

“Được , chúng phiền Điện hạ nữa ” Giang Khê cũng động bệ đá, cô lùi vài bước, trong lòng thầm với Nam Tiện: Cảm ơn để Chiết Chiêm ý thức. Chiết Chiêm bây giờ sống , hãy yên tâm an nghỉ.

Cô ngừng một chút, thêm: Bây giờ là thời đại hòa bình, sẽ chiến trường nữa , đừng lo lắng.

Điện hạ.

Ta nếm vị của kẹo .

Rất ngọt.

Rất ngon.

Chiết Chiêm lấy một viên kẹo, nhẹ nhàng đặt lên bệ đá. Điện hạ, cũng nếm thử .

Trong hang động, một cơn gió bất chợt thổi qua, viên kẹo lăn hai vòng

Chiết Chiêm viên kẹo đang lăn tròn, sát khí trong đáy mắt tan biến, đó là ý ấm áp. Điện hạ, thích nó, ?

Giang Khê viên kẹo nhỏ, lặng lẽ sang một bên. A Tửu đang cầm một tấm khiên đồng loang lổ vết gỉ sét lên xem. “Giang Giang, chị xem ! Ở đây nhiều khiên đồng quá, trông cổ lắm , chúng mang hết về , phen phát tài to !”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-moi-ngay-deu-o-tiem-do-co-hong-tin-nong/chuong-250.html.]

“Cẩn thận một chút ” Giang Khê nhắc A Tửu đừng hỏng đồ

“Giang Giang, ở đây còn mấy mảnh gốm vỡ nữa ” A Kiều nhặt một mảnh vỡ khắc hoa văn đưa cho Giang Khê. “Trông khá giống cái bình cắm cành dương liễu của chị, cũng tuổi đời lâu . Mang về đưa sách ảnh về đồ cổ đó ”

“Để đó , cẩn thận hỏng đấy ” Giang Khê đến đây là để cùng Chiết Chiêm tìm ký ức, chứ trộm mộ, vơ vét đồ cổ

“Thôi ” A Tửu lẳng lặng đặt tấm khiên đồng xuống, chạy tới mặt Giang Khê và Chiết Chiêm. “Mà cái thần thủy trị bách bệnh, còn thể trường sinh bất lão ở ? Em tìm khắp nơi mà chẳng thấy cả ”

“Chắc là thứ gọi là thần thủy ” Giang Khê sang Chiết Chiêm. Hắn cũng , trong ký ức của cũng từng thấy qua, chỉ thấy Đại vu bưng một chậu tế phẩm cầu xin thần thủy, còn thần thủy từ thì

“Giang Giang, hình như ở đây một luồng khí tức lạ, cái thần thủy đó liệu ở bên trong ?” A Kiều chỉ bệ đá. Nàng từ lúc nãy, nhưng thấy Chiết Chiêm và Giang Khê đang chuyện nên đành đợi

“Khí tức? Là của Vật linh ?” Giang Khê khí tức huyết sát nồng đậm tỏa từ Chiết Chiêm, bộ khôi giáp và những thanh kiếm, tấm khiên đồng xung quanh bao bọc nên cảm nhận luồng khí nào khác

A Kiều đáp: “Hình như , nhưng khí tức yếu, yếu ”

Chiết Chiêm một nữa về phía bệ đá. Bệ đá kín như bưng, trông như một khối đá chỉnh, gần như thể vết ghép. giờ phút , cũng cảm nhận một tia khí tức khác biệt. Không giống với luồng huyết sát đậm đặc xung quanh, khí tức thanh sạch hơn một chút, nhưng cũng chính vì mà nó lấn át đến mức gần như thể cảm nhận

Giang Khê A Tửu: “A Tửu, em thử dò xét xem ? “

“Hả? “ A Tửu nghĩ tới cảnh tượng hài cốt bên trong thì mặt mày tái mét, đến từng cọng tóc cũng đang run rẩy vì sợ hãi

“Đồ nhát gan. “ A Kiều lẩm bẩm cẩn trọng tiến gần bệ đá, rướn trong. Bên trong chiếc quan tài đá đen kịt là hai bộ hài cốt, giữa chúng là một chiếc hộp gỗ. Chiếc hộp mục nát gần hết, chỉ còn trơ nửa cái đế

Giữa chiếc hộp là một vật to bằng nắm tay, trông nhăn nhúm và khô quắt, nhưng mơ hồ toả một luồng khí tức kỳ lạ. A Kiều đưa tay chạm thử. Là Vật Linh!

ý thức của nó chỉ le lói như đốm lửa sắp tàn, ký ức gì sâu sắc, chỉ văng vẳng vài câu rời rạc: ‘Thần thủy ? Sao thấy chảy nữa?’

Cô nàng vội vàng kể những gì thấy cho Giang Khê: “Giang Giang, nó chính là 'thần thủy' mà họ nhắc tới đó. “

“Ồ? “ Giang Khê nhíu mày bệ đá kín mít. Thì giấu ở bên trong

A Tửu tò mò xem, dám chui . “Giang Giang mau mở , em cũng xem. “

“Thôi bỏ , đó chỉ là lời đồn thổi, chắc tác dụng. “ Giang Khê lắc đầu. “Kết cục của nước Nam còn đủ thảm ? “ Cho dù nó thực sự hữu dụng, cô cũng lấy . Người thường vô tội, mang ngọc trong mới là tội. Cứ để nó yên vị ở đây thì hơn

Vả , ý thức của nó quá mỏng manh, vẫn thực sự thành hình

Thế vẫn coi là một Vật Linh chỉnh

Giang Khê cảm thấy mang nó cũng là một điều cho nó

dứt lời, bên ngoài bỗng vọng tới những tiếng bước chân dồn dập

Giang Khê vội rút điện thoại xem, vẫn tín hiệu

Cô bấm thử vài xoay , lúc thấy một đám ăn mặc như dân rừng đang sải bước tiến . Gã đàn ông trung niên dẫn đầu chằm chằm bệ đá, mắt sáng rực: “Bà chủ Giang mở, là để chúng tay giúp cô nhé? “

Giang Khê nheo mắt đánh giá gã đàn ông, cảm thấy quen mặt, hình như gặp ở đó. “Ông ? “

“Danh tiếng của bà chủ Giang ở Thập Nhị Kiều thì ai mà chứ? Cô còn mua một bức tranh phỏng tác của Lưu Hải Lâm từ tay một bạn của nữa mà. “ Nhắc đến bức tranh lão Thôi bán, gã đàn ông trung niên nghiến răng kèn kẹt. Lão già đó quá bất cẩn, bán một bức tranh mà cũng kín kẽ, khiến cho sếp lớn của bọn họ tổn thất mấy trăm triệu

Giang Khê lạnh nhạt “ “ một tiếng. “Thì các cùng một giuộc, đều là dân trộm mộ. “

“Cái gì mà cùng một giuộc, cô khó quá đấy. Chúng đều là dân buôn đồ cổ. “ Gã đàn ông trung niên giả lả như một con hổ tươi , năng ôn hòa: “Vừa bà chủ Giang mở, là để chúng mở giúp nhé? “

“Không . “ Giang Khê giơ tay chặn đám . Bọn họ thấy Chiết Chiêm, nhưng A Kiều và A Tửu chắn mặt cô, ánh mắt lạnh băng chằm chằm đám trộm mộ

Loading...