Ta Mỗi Ngày Đều Ở Tiệm Đồ Cổ Hóng Tin Nóng - Chương 255

Cập nhật lúc: 2025-08-23 03:52:54
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Em mít ướt, em ” A Kiều ngượng ngùng vùi mặt lòng Giang Khê, dụi dụi vài cái. Không , , cô bé hề mít ướt

“Được , mít ướt ” Giang Khê vạch trần cô bé nữa, chỉ vỗ nhẹ lên vai nó. “Vì nữa? Là vì trưởng thành ?”

A Kiều mím môi đáp

“Vậy A Kiều kể cho chị chuyện ngày xưa ” Giang Khê chỉ mơ thấy một vài mảnh ghép rời rạc, cô cuốn sách tranh đồ cổ xuất hiện như thế nào, đó xảy chuyện gì

A Kiều mím chặt môi, cúi đầu im lặng

Cô bé nghĩ đến giấc mơ mà Nam Kha tạo cho mấy hôm , khắp nơi đều là chạy nạn, khắp nơi đều là máu, là những ký ức chẳng vui vẻ gì

Giang Giang nhớ cũng , cô bé chị nhớ những chuyện tồi tệ đó

“Không ? Không thì thôi ” Giang Khê nhận sự kháng cự của cô bé nên cũng ép. Lát nữa cô sẽ tìm Nam Kha nhờ giúp, chắc là cũng sẽ mơ thấy thôi

A Kiều Nam Kha nhúng tay , do dự một lát với Giang Khê: “Giang Giang, chị ngủ , chờ lúc tỉnh sẽ thôi ”

“Được ” Giang Khê xuống, nắm lấy tay A Kiều, nhanh chìm giấc ngủ

Sau khi cô ngủ say, A Kiều bên cạnh biến về hình dạng cuốn sách tranh đồ cổ, còn Giang Khê thì một nữa bắt đầu mơ

Trong một sân viện cổ kính

Một cô bé gái tết tóc hai bím, chắp tay lưng, thong thả bước phòng. Cô bé mở to đôi mắt trong veo, chăm chú khắp phòng tranh chữ, đồ cổ, ngọc thạch, cẩn thận ghi nhớ hình dáng, màu sắc, niên đại và lai lịch của từng món đồ ”

“Giang Giang đến xem tranh ? Cháu câu chuyện của bức tranh ?” Một ông lão tóc bạc phơ, mặc bộ đồ màu lam sẫm, chậm rãi bước đến bên cạnh, hiền từ hỏi khi thấy cô bé đang chăm chú ngắm bức họa. Bức tranh vẽ cảnh một già một trẻ cùng lên núi du xuân

Cô bé ngây thơ lắc đầu, đôi mắt hạnh to tròn trong veo ngước ông lão

Ông lão tủm tỉm , tay vuốt vuốt chòm râu bạc, chậm rãi kể: “Bức tranh do Đãi chiếu Cố Hoành Trung của họa viện Nam Đường vẽ. Tranh tái hiện cảnh ông cùng học trò nhỏ của du xuân núi. Cháu xem, lớn tuổi trong tranh chính là ông , còn bé đeo hòm tranh là học trò. Tương truyền, bé leo núi nổi nên sư phụ nổi giận. Sau đó, ông liền vẽ bức tranh , đến tên cũng chẳng buồn đặt, chỉ đề vỏn vẹn hai chữ ‘Nhân Vật’ ”

Cô bé chớp chớp mắt, bán tín bán nghi: “Là thật ạ?”

đó, bức tranh đang bực bội lắm ” Ông lão chỉ sang cái vại sứ hoa lam hoa văn rồng mây màu tím bên cạnh. “Còn cái vại , chủ nhân của nó là ông chủ tiệm da thảo ở chợ Đông. Ông chủ nghiện rượu lắm, nhưng vợ ở nhà quản chặt, cho bén mảng tới giọt nào. Thế là ông lén mua rượu về đổ cái vại giấu , hằng ngày nhân lúc việc uống trộm ”

“Mùi rượu ám hết cả da thảo trong tiệm, khiến việc buôn bán ngày càng ế ẩm, tiền mang về nhà cũng ít hẳn . Vợ ông sinh nghi, cẩn thận điều tra mới phát hiện chuyện . Bà giận đến mức đập vỡ cái vại, nhưng nghĩ đây là đồ cổ giá trị nên đành bán rẻ ” Ông lão ghé sát tai cô bé, thì thầm: “Cháu thử ngửi xem, cái vại rượu ngấm đến đậm vị . Nó chắc hẳn cũng ấm ức lắm, đang yên đang lành đựng rượu ngon, bỗng dưng bán , sợ rằng chẳng bao giờ nếm mùi rượu nữa ”

Cô bé cẩn thận ghé tai miệng vại, hít một thật sâu nhưng chẳng ngửi thấy gì. Cô bé bĩu môi: “Cháu chẳng thấy nó tức giận gì cả. Ông dối ”

Ông lão khà, xoa xoa chòm râu bạc: “Bởi vì cháu còn là một cô bé, mà trẻ con thì

Cô bé quả quyết: “Nó , ạ ”

“Điều đó chắc nhé. Nơi nhiều cổ vật quý giá trải qua dòng sông dài của năm tháng, tuổi của chúng còn lớn hơn cả ông cháu . Chúng chứng kiến thời gian trôi , chứng kiến xuân hạ thu đông, chứng kiến bao triều đại đổi và cả cuộc đời của những chủ nhân ” Ông lão cẩn thận lau chùi những món đồ cổ trong phòng. “Năm qua tháng nọ, chúng thấy những điều mà chúng từng thấy ”

“Vạn vật hữu linh, cây cối linh, hoa cỏ linh, và những món đồ cổ cũng linh hồn. Chúng đều tiếng độc đáo của riêng . Chúng vẫn luôn thì thầm kể chuyện, chỉ là chúng thấy mà thôi ”

Cô bé chớp chớp mắt, lòng thầm nhủ: Vạn vật hữu linh?

, vạn vật hữu linh. Mỗi một món đồ cổ ở đây đều câu chuyện của riêng nó. Chỉ cần cháu thật lòng tìm hiểu, một ngày nào đó, cháu sẽ chúng chủ động kể chuyện cho đấy ”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-moi-ngay-deu-o-tiem-do-co-hong-tin-nong/chuong-255.html.]

Thật , ông lão chỉ đang bịa chuyện để dỗ cô bé ham tìm tòi học hỏi về những món đồ cổ hơn

ông ngờ rằng, bốn chữ “vạn vật hữu linh” thật sự khắc sâu tâm trí cô bé

Kể từ đó, cô luôn chăm chú lắng câu chuyện của từng món cổ vật, cảm nhận từng vị chua ngọt đắng cay đằng mỗi câu chuyện và cẩn thận ghi chép tất cả. Cô bé vẫn luôn chờ đợi, chờ một ngày những món đồ cổ sẽ chủ động trò chuyện cùng

Tháng qua tháng khác, năm nối tiếp năm

Cô bé dần lớn lên. Những cuốn sổ ghi chép chuyện xưa cổ vật của cô cũng ngày một dày thêm, hết quyển đến quyển khác. Bỗng một buổi sáng nọ, khi cô tỉnh dậy, bàn học của cô xuất hiện thêm một cuốn sách tranh cổ vật tên là “Thập Nhị Kiều”

Thập Nhị Kiều?

Cô tò mò mở cuốn sách tranh , một luồng sáng trắng loé lên, vài dòng chữ cổ xưa dần hiện trang giấy

Năm mười hai tháng, ngày mười hai canh giờ, địa chi mười hai năm một vòng luân hồi.

Năm tháng chồng chất, vạn vật tuần , dòng chảy vô tận.

Ghi chuyện xưa, kết nối quá khứ, chứng kiến luân hồi.

Cô bé lẩm nhẩm mấy dòng chữ, nhẹ nhàng cất tiếng: “Chào , Thập Nhị Kiều ”

“Thập Nhị Kiều, gọi là A Kiều ?”

Cuốn sách loé lên bạch quang, một giọng nữ trong trẻo, mềm mại vang lên: “Được ”

Cô bé mừng đến run . Ông lão sai, vạn vật thật sự linh!

Kể từ đó, cô bé thể tiếng của một vài món đồ cổ, thậm chí thể thấy hình dạng con của chúng. Cũng từ lúc , cô mới thật sự chạm đến thế giới “vạn vật hữu linh”

Sau khi tiếng của chúng, cô chúng gọi là “Vật Linh”. Cô câu chuyện giữa chúng và chủ nhân, rằng chúng vì chủ nhân ký thác hy vọng, gánh chịu những vui buồn giận hờn của chủ nhân mà dần dần ý thức, chậm rãi hoá thành Vật Linh

Từ đó về , cô càng say mê tìm những món cổ vật , lắng những hỉ nộ ái ố, những câu chuyện vui buồn ly hợp của chúng

Mỗi xong một câu chuyện, cô và A Kiều đều đỏ hoe cả mắt, vui cho niềm vui của chúng, cũng buồn cho nỗi khổ của chúng. Sau đó, họ sẽ cùng an ủi, khuyên giải, sắp xếp cho chúng một “ngôi nhà” trong sách tranh, đưa chúng trải nghiệm một cuộc sống mới

Cũng những Vật Linh , chỉ tan biến cùng chủ nhân. Họ cũng sẽ tôn trọng lựa chọn đó

Chỉ là mỗi chứng kiến những điều , đáy lòng cô trĩu nặng bi thương. Thế nên đường về nhà, cô luôn mua một xiên kẹo hồ lô để dịu vị đắng trong lòng, dù phần lớn đều là A Kiều ăn mất

“Giang Giang, hu hu… buồn quá mất, hôm nay tớ ăn hai xiên kẹo hồ lô mới

“Giang Giang, kẹo hồ lô ngon thật đó, chua chua ngọt ngọt ”

“Giang Giang, xem kìa, bên ngoài bán tranh cổ, mau xem , bảo bối, Vật Linh…”

“Giang Giang, nấu ăn là định đầu độc c.h.ế.t tớ để cần tìm Vật Linh nữa …”

“Giang Giang… “

“Dưới tiếng gọi dồn dập của A Kiều, giấc mơ của Giang Khê nữa biến đổi. Từng thước phim ký ức lướt qua như chớp: khi thì tìm Vật Linh của đồ cổ, lúc cặm cụi phục chế đồ sứ và tranh vẽ, trồng cây lê vườn, nấu những món ăn vụng về A Kiều chê dở, dọn dẹp tiệm đồ cổ để buôn bán, tỉ mẩn những ô cửa sổ pháp lang tinh xảo

"

Loading...