Ta Mỗi Ngày Đều Ở Tiệm Đồ Cổ Hóng Tin Nóng - Chương 256

Cập nhật lúc: 2025-08-23 03:52:55
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khung cảnh cuối cùng dừng ở một thời đại loạn lạc khói lửa, quân giặc tràn , bá tánh lầm than, khắp nơi đều là cảnh dân dắt díu chạy nạn

Tiệm đồ cổ Thập Nhị Kiều cũng buộc đóng cửa. May mắn là tiệm ở một con phố khá hẻo lánh, ngày thường vốn ít qua . Giang Khê cứ thế cùng A Kiều cố thủ trong sân viện đóng kín, sống lay lắt qua ngày nhờ lương thực tích trữ từ

A Kiều ỷ việc ai thấy nên lén lút chạy khu phố trung tâm về kể :

“Giang Giang, bên ngoài nhiều chỗ cháy lớn lắm, đang ùn ùn kéo chạy khỏi thành. “

“Giang Giang, bên ngoài loạn hết cả , nhiều bắt lắm . “

“Giang Giang, ông bán kẹo hồ lô bên bờ sông thấy nữa . “

Giang Khê dặn dò: “A Kiều, bên ngoài loạn lắm, bán kẹo hồ lô chắc cũng chạy nạn . Sau con đừng chạy ngoài nữa, cứ yên tâm ở trong tiệm đồ cổ thôi. “

Tuy thường thể thấy Vật Linh, nhưng khó mà sẽ bất trắc gì xảy

“Con . “ A Kiều ngoài nữa, chỉ trèo lên đầu tường rào, thường xuyên báo cáo tình hình bên ngoài cho Giang Khê: “Giang Giang, nhà hàng xóm dọn mất , họ để nhiều bình hoa lắm, chúng qua đó khuân về . “

“Giang Giang, bên cũng đồ cổ, con lấy nhé. “

“Giang Giang, đang đến gần . “

Đang trong phòng yên lặng phục chế đồ sứ, Giang Khê lập tức cảnh giác. Chẳng bao lâu , chị thấy tiếng gõ cửa. Chị hé mắt qua khe cửa, thấy một đàn ông gầy trơ xương, một chân què, da mặt vàng vọt như sáp nến, đôi mắt to hoắm một cách dị thường

“Có ai ở nhà ? cầm món đồ cổ , đổi chút lộ phí về quê. “

Thấy đàn ông trông yếu ớt vô cùng, Giang Khê khẽ hỏi A Kiều. Sau khi A Kiều xác nhận phía ai theo, chị mới hé một khe cửa nhỏ: “Đồ cổ gì ? “

Người đàn ông đưa cho chị một chiếc đĩa sứ lớn vẽ đôi phượng bằng men xanh. “Chủ nhà của chạy nạn , lấy cái để trừ nợ. Tổ tiên chủ nhà từng quan, đây đều là đồ ban thưởng. “

Gã van nài: “ nhiều nơi nhưng ai chịu đổi. Xin cô phúc giúp , chỉ đổi chút lộ phí và đồ ăn thôi. “

Chiếc đĩa sứ lớn quả thực tệ, nhưng cũng chẳng là món đồ quá giá trị. Giang Khê liếc xuống cái chân què của đàn ông, vết thương mưng mủ, bốc lên mùi hôi thối. Chị nếu chữa trị kịp thời, e rằng gã sẽ qua khỏi. Thế nên, cuối cùng chị vẫn đổi cho gã một ít bạc và lương thực

Người đàn ông rối rít cảm ơn ôm lấy đồ ăn, khập khiễng lẻn về hướng quê nhà

“Mong là ông về đến nhà an . “ A Kiều theo bóng lưng gã, vẻ ông cụ non

“Hy vọng là . “ Giữa thời buổi binh hoang mã loạn thế , thể bình an về đến nhà chuyện dễ dàng. Giang Khê con hẻm tiêu điều bên ngoài, những ngày tháng bao giờ mới chấm dứt

“Haiz. “

A Kiều cũng thở dài theo

Giang Khê mỉm , thu tầm mắt đóng chặt cửa. Chị cẩn thận lau sạch chiếc đĩa sứ men xanh mà đàn ông bán, đó đặt nó lên kệ Bác Cổ. Những món đồ quý giá đều A Kiều cất trong Sách Tranh Đồ Cổ, còn kệ đều là những món quá đắt tiền

A Kiều dùng nhiều tinh lực để bảo vệ cả tiệm Thập Nhị Kiều. Để linh thể của cô bé tiêu tán, thỉnh thoảng Giang Khê vẫn ngoài tìm kiếm Vật Linh và đồ cổ

Trong một lẻn ngoài ban đêm, chị bắt gặp mấy gã đàn ông đang cướp của một đứa ăn mày nhỏ, đánh nó đến thoi thóp giật lấy túi khoai tây nhỏ xíu đào

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-moi-ngay-deu-o-tiem-do-co-hong-tin-nong/chuong-256.html.]

A Kiều thấy thương quá, liền : “Giang Giang, cứu nó với. “

Giang Khê thấy mặt mũi bé bầm tím, đầy máu, ngất lịm , trong lòng đành nên lén đưa về tiệm Thập Nhị Kiều. Chị cho uống nước và ăn một ít cháo loãng, đứa bé ăn mày mới dần tỉnh

Cậu bé tên Bình An, mới tám tuổi. Vừa tỉnh , điều đầu tiên nó nghĩ đến là về ngôi miếu hoang bên sông, nơi các em của nó vẫn đang chờ

Giang Khê cả nhà bé đều mất, họ hàng thích cũng sớm bỏ biệt xứ. Nó một lưu lạc đến ổ ăn mày, cùng mấy đứa trẻ đồng cảnh ngộ nương tựa để sống sót

Sau khi chuyện của Bình An, Giang Khê lấy một túi lương thực đưa cho . Bình An vô cùng cảm kích, chị đang tìm kiếm đồ cổ giá trị, ngày hôm liền lén mang đến cho chị vài món đồ khá

Từ đó về , hễ tìm đồ cổ là mang tới. Thỉnh thoảng núi tìm rau dại cũng đem qua cho chị một ít, đôi khi còn mang đến những tin tức mà lân la khắp hang cùng ngõ hẻm ngóng

“Tỷ tỷ, em trộm trong phủ Thành chủ năm nay hạn hán, lương thực ngoài thành mất mùa, nhiều kẻ đang kéo đến Dung Thành. Quan Thành chủ lẽ cầm cự bao lâu nữa . Tỷ tỷ mau tìm cách chạy thì hơn. “

Giang Khê còn , cũng chẳng nơi nào để . Hơn nữa, bên ngoài cũng chiến tranh, thổ phỉ trong núi thì lộng hành, tình hình còn nguy hiểm hơn trong thành. Chị đưa cho Bình An một túi lương thực, đủ cho chúng ăn mười ngày: “Ta cả. Các ngươi định ? Nếu thì báo cho một tiếng. “

Bình An cũng chẳng nơi nào để , chi bằng trốn căn hầm ở miếu hoang còn an hơn. “Tỷ tỷ, em ngóng thêm, tin gì em báo cho tỷ. “

“Được. “ Lần tiếp theo Giang Khê gặp Bình An, bên cạnh thêm hai đứa trẻ trạc bảy, tám tuổi. Bình An kể rằng cha của hai đứa bé đó c.h.ế.t khi cố gắng bảo vệ chúng. Giờ chúng còn nơi nào để nên đành dẫn về ổ ăn mày

Nhìn những đứa trẻ tội nghiệp, Giang Khê cho chúng thêm một ít khoai tây, cứ thế giúp Bình An nuôi nấng một đám trẻ mồ côi nơi nương tựa ”

“Cứ thế, cô nhặt thêm vài đứa nữa. Chẳng mấy chốc, ngôi miếu hoang trở thành mái nhà của hơn hai mươi đứa trẻ đáng thương. Nhiều miệng ăn như , cái ăn trở thành một vấn đề nan giải. Vậy là, Giang Khê đưa cho lũ trẻ một ít hạt giống, dặn chúng khai hoang mảnh đất miếu để trồng vài loại cây chịu hạn như khoai lang, khoai tây và sắn. Chừng ba bốn tháng nữa là sẽ cái thu hoạch

“Tỷ tỷ, chúng con lời tỷ mà. À đúng , tỷ tỷ, lúc núi hái rau dại, chúng con nhặt một bé gái nhà bỏ rơi. Chúng con giữ nuôi nấng con bé…”

Haiz

Gánh nặng vai Bình An nặng thêm một phần

Thế giới thể rách nát tan hoang, nhưng những tấm lòng lương thiện vẫn đang ở đó, lặng lẽ chắp vá từng mảnh

Giang Khê về nơi ở của . Đêm đến, cô cùng A Kiều len lỏi khắp thành phố, tìm kiếm những căn hầm trú ẩn và những ngôi nhà bỏ hoang, mong vớ chút lương thực sót của những di tản. Mỗi khi tìm thứ gì, cả hai mang đến cho đám trẻ của Bình An

Vài tháng thấm thoắt trôi qua, thành Dung ngày càng hoang tàn, đổ nát. Những ai nấy đều gầy trơ xương, ánh mắt trống rỗng đầy vẻ thờ ơ, tuyệt vọng hướng lên trời cao. Cuộc sống , đến bao giờ mới kết thúc đây?

Nhờ vật linh bầu bạn, cuộc sống của Giang Khê vẫn còn tạm bợ qua ngày . Cô cũng qua với đám trẻ ăn xin, chúng thường lén lút tìm đến cô

“Tỷ tỷ, bọn họ đồn rằng ngoài thành một ngôi mộ lớn, đám quân chi viện đào hơn một nửa . Để con lấy cho tỷ mấy món nhé ”

“Tỷ tỷ, con mộ lớn nữa đấy, tỷ đào ?”

“Tỷ tỷ, tỷ tỷ ơi, trời mưa ! Lương thực chúng trồng mọc lắm, chờ thu hoạch con sẽ mang qua cho tỷ một ít ”

Tiếc là, Bình An còn kịp mang lương thực tới thì đám quân chi viện và quân đồn trú trở mặt thành thù. Chúng lật lọng, chiếm đất xưng vương, bá chiếm cả thành Dung. Suốt mấy ngày liền, trong thành khói s.ú.n.g mịt mù, mùi m.á.u tanh bao trùm. Kinh khủng hơn nữa là chúng còn khắp nơi bắt lính, ngay cả những đứa trẻ mới bảy, tám tuổi cũng tha

Lo lắng cho bọn Bình An, đêm đó Giang Khê lén chạy đến ngôi miếu hoang. Vừa đến nơi, cô thấy tiếng than vang trời. Đám lính đang lôi xềnh xệch mấy đứa trẻ cầm đầu, trong đó Bình An

"

Loading...