TA MUỐN TẠO PHẢN VÀ CƯỚI HÔN QUÂN - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-11-03 13:11:06
Lượt xem: 9
1
Ta là Võ lâm minh chủ.
lúc , não trái và não của đang tự đấu đá lẫn .
Nguyên nhân là vì ràng buộc cùng lúc với hai hệ thống, một tên là “Hệ thống tạo phản”, một tên là “Hệ thống yêu đương.”
Nhiệm vụ của cả hai hệ thống đều nhắm tên hôn quân Tần Vô Cữu.
Trời cao hoàng đế xa, vốn dĩ định cả đời sẽ chẳng thành nhiệm vụ nào cả, nào ngờ triều đình đột nhiên triệu tập bộ hào kiệt giang hồ cung.
Hệ thống tạo phản hưng phấn : [Tuyệt vời, những sẽ là thuộc hạ của ngươi ? Đến lúc đó ngươi chỉ cần hô một tiếng, ắt sẽ trăm hưởng ứng.]
Hệ thống yêu đương thì như một bà cô: [Hay đấy, lực lượng quần chúng “đẩy thuyền” cho cặp đôi lớn mạnh đấy, chúng còn thể giao lưu chia sẻ kinh nghiệm nữa.]
Chỉ là lo đến bạc cả đầu.
Ai thể cho , thế nào để thể g i ế t thể tận hưởng một tình yêu ngọt ngào đây?
Trong lúc còn đang suy tính xem nên cân bằng nhiệm vụ thế nào, Tần Vô Cữu lên tiếng : “Minh chủ, dùng bữa? Hay là đồ ăn trong cung hợp khẩu vị của ?”
Ta nổi giận, đập bàn một cái.
“Hay lắm, món Sư tử đầu hầm* tại sư tử? Ngươi đây là đang ức h.i.ế.p thật thà ? Ta tạo phản!”
*Thịt viên hầm.
Các vị hùng hào kiệt của Lục đại phái đều sững sờ.
Chẳng hôm nay đến đây để chấp nhận sự chiêu an của triều đình ? Sao đột nhiên tạo phản ?
Khoan , đây là trọng điểm.
Trọng điểm là món Sư tử đầu hầm vốn dĩ gì sư tử.
Tổng quản Vương công công thấy tình hình , lập tức nhảy gánh t ộ i : “Minh chủ, là do lão nô đãng trí, quên bưng sư tử lên cho ngài, liên quan đến hoàng thượng.”
Ta lạnh lùng liếc ông một cái.
“Ồ? Ngươi quên mất sư tử của , chẳng là do hoàng thượng quản giáo nghiêm ?”
“Ta thấy vẫn nên tạo phản thì hơn.”
Trong đám đông vang lên một tiếng: “ !”
Ta vui mừng khôn xiết, hóa là của Lục đại phái hưởng ứng.
Ngay khi định thuận theo lời nàng tiếp.
Đối phương đột nhiên chuyển giọng: “Xin minh chủ, là do ở cửa ăn vụng, nhưng ăn nhanh quá, thật sự rõ ăn gì.”
Nhìn theo giọng , khóe miệng nọ vẫn còn dính nửa hạt vừng, chính là tiểu sư ham ăn nhất của phái Nga Mi.
Tần Vô Cữu liếc sắc mặt , thăm dò hỏi: “Vậy thì… kéo Vương công công và tiểu sư ngoài, mỗi đ.á.n.h hai mươi trượng.”
Ta tối sầm mặt mũi.
Tiểu sư ở ngoài ăn vụng thì thôi , cung vẫn giữ cái nết ?
là phận trêu ngươi con heo ham ăn, hỏng đại sự của .
dù cũng là của , bèn xua tay.
“Thôi bỏ , bỏ , ai cũng nỗi khổ riêng.”
“Cơm cũng ăn gần xong , hoàng thượng gọi chúng đến là việc gì cần chúng ?”
Chúng hào kiệt mới chỉ ăn một miếng: “???”
Tần Vô Cữu quanh bốn phía, khổ : “Hiện nay ngoài địch quân, trong thổ phỉ, trẫm các vị đều là những tài, ai nguyện vì nước nhà mà triều quan ?”
Người của Lục đại phái đều lộ vẻ khó xử.
Thực , họ sợ địch quân cũng chẳng sợ sơn tặc, chỉ sợ triều đình bắt họ chịu c h ế t một cách vô ích.
Hệ thống tạo phản : [Tin lời tên hôn quân gì? Hay là ngươi cứ trực tiếp dẫn dắt Lục đại phái vây công Tử Cấm Thành, g i ế t tên hôn quân đó tự lên hoàng đế.]
Hệ thống yêu đương : [Không , hôn quân tuy ngốc nhưng , ngươi nên gả cho , đó thao túng để cứu nước cứu dân.]
Hai hệ thống cãi là bắt đầu đau đầu.
“Im , đừng cãi nữa!”
Chúng hào kiệt một lời nào: “???”
Ta lúng túng gãi đầu, khẽ ho một tiếng.
“Hoàng thượng, cho rằng việc cần bàn bạc kỹ lưỡng.”
Tần Vô Cữu gật đầu lia lịa: “Đó là điều tất nhiên.”
Ta hài lòng : “Vậy thì, ăn xong bữa cơm , hãy đến phòng một chuyến.”
Mọi : “!!!”
Tiếng thì thầm vang lên: “Thôi , chẳng lẽ minh chủ và hoàng thượng định thực hiện giao dịch quyền sắc ?”
Dĩ nhiên là .
Sao thể những chuyện đó .
Ta tìm hiểu rõ nội tình của triều đình, ví dụ như hiện nay những chức vị nào thể sắp xếp, bổng lộc hàng tháng , quân địch bao nhiêu binh lực.
Rồi tiện thể xem cơ hội nào để yêu đương …
Cái thể trách .
Đều là do yêu cầu của hệ thống cả thôi!!!
Ta nâng cằm Tần Vô Cữu lên, ngắm dung mạo thanh tú của .
Hắn gạt tay , ôm chặt lấy y phục của : “Minh chủ, trẫm chỉ bán nghệ, bán .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-muon-tao-phan-va-cuoi-hon-quan/chuong-1.html.]
2
Ta đ.á.n.h giá dáng vẻ yếu đuối mỏng manh của , khẽ khẩy một tiếng: “Nực , há thể do ngươi quyết định ?”
Tần Vô Cữu mà nước mắt, đành cởi áo .
Ngay lúc , thính lực phi phàm của thấy đang tới bên ngoài.
Tiếng bước chân phù phiếm , chắc hẳn là của Bát Quái Môn chủ.
như tên gọi, cả đời ông thích nhất là hóng chuyện thiên hạ.
Bất đắc dĩ, đành gác ý định yêu đương, rút từ trong túi một tờ giấy trắng để chuẩn ghi chép.
“Nói , mục đích thật sự của ngươi khi tìm chúng là gì? Chẳng là định lợi dụng chúng để dẹp loạn, đến khi việc thỏa thì qua cầu rút ván chứ?”
“Nếu thật sự là như , sẽ tạo phản ngay.”
Tần Vô Cữu, cởi áo một nửa: “???”
Sau một hồi trấn tĩnh, cuối cùng cũng mở lời.
Theo lời , vốn dĩ bồi dưỡng để trở thành vị vua kế nhiệm.
Tiên đế tàn bạo, khiến dân chúng lầm than.
Ấy thế mà ông còn nuôi cổ, để cho mấy nhi tử tài giỏi của tàn sát lẫn , kết quả là g.i.ế.c quá tay, tất cả đều c.h.ế.t hết.
Chỉ còn một hoàng tử từ nhỏ quen thói chơi bời lêu lổng là Tần Vô Cữu.
Nói đến đây, Tần Vô Cữu thở dài một .
“Trẫm… cũng một hoàng đế .”
“ trẫm trị thủy Hoàng Hà, kết quả nước sông càng dâng cao hơn; trẫm xây đê, kết quả đê đều cuốn trôi; trẫm mở kho phát lương, kết quả lương thực đêm trộm.”
Ta hít một khí lạnh.
“Hoàng thượng, bước tiếp theo định gì?”
Tần Vô Cữu khổ liên hồi: “Nếu các ngươi đồng ý chiêu an của trẫm, trẫm chỉ đành chinh.”
Thế thì !
Với “thành tích” lẫy lừng của tên hôn quân , đến chín mươi chín phần trăm khả năng sẽ quân địch bắt tù binh.
Xem , đại nghiệp tạo phản là chuyện cấp bách.
Vậy thì chi bằng cứ để cho các hào kiệt giang hồ quan , đến lúc đó cũng thể cùng trong ứng ngoại hợp.
Ta quyết định, liền cùng Tần Vô Cữu cò kè mặc cả, thương lượng một bản danh sách chiêu an.
Chẳng ngờ, sáng sớm hôm Thừa tướng bác bỏ triều.
“Một đám ô hợp, há thể xứng đội mũ ô sa? Sao tự mà soi xem.”
“Nhất là cái kẻ cầm đầu tự xưng là minh chủ , ban cho ả một chức quan nhỏ ở kinh thành là tồi .”
Biết chuyện , liền hỏi Hệ thống tạo phản.
“Thằng cha là ai ?”
Hệ thống giới thiệu: [Hắn chính là đại gian thần khét tiếng Lã Bất Sĩ. Mỗi đối mặt với sự quấy nhiễu của địch quốc, đều một mực chủ trương nghị hòa, tặng vàng bạc tặng vải vóc, khiến cho địch quốc ngày càng kiêu ngạo, liên tục xâm phạm biên giới.]
Ta nổi giận.
“Hóa là lão già khốn kiếp !”
“Người , theo lệ cũ, chuẩn cho dây thừng, bao tải, gậy gộc, và cả tất đen nữa.”
Các môn phái gom đủ thứ.
Sau đó, khi Thừa tướng bước chân trái khỏi cổng cung, ông một thích khách rõ danh tính đội tất đen tấn công.
Ông chui khỏi bao tải, đầu u một cục, tức giận : “Là ai? Là ai đ.á.n.h bản quan?”
Là đ.á.n.h đó.
Thì ?
Dù thì ông cũng nhận .
Tần Vô Cữu lắc đầu: “Ông là ngươi.”
Ta kinh ngạc: “Sao ông ?”
Hắn giải thích: “Bởi vì các hào kiệt khác đều chứng cứ ngoại phạm, chỉ minh chủ là ngươi thì .”
Lợi hại thật.
Lão già điều tra cũng kỹ lưỡng ghê.
Đang nghĩ ngợi thì tiểu sư hoảng hốt chạy tới: “Minh chủ, , Thừa tướng đến dịch quán của chúng , việc tìm ngài đấy.”
Quả nhiên, ông đến để hỏi tội.
Ta chạy về dịch quán, đập bàn một cái.
“Được thôi, một một chịu!”
“Cùng lắm thì tạo…”
Thừa tướng nhíu mày, cắt lời : “Nói như , ngươi thừa nhận đồ là do ngươi trộm?”
“ !”
“Hả, !”
Ta vội vàng đổi lời, hỏi tiểu sư .
“Rốt cuộc là chuyện gì? Sao giống như nghĩ?”
“Bẩm minh chủ, Thừa tướng của Lục đại phái chúng tay chân sạch sẽ, trộm báu vật của hoàng cung.”
Ta nhếch môi chế giễu: “Nói bậy, chắc chắn là lão già đ.á.n.h ông nên mới cố tình kiếm chuyện. Ngươi xem, mất báu vật gì?”