Ta Muốn Từ Hôn Phu Quân - Chương 43
Cập nhật lúc: 2024-11-08 14:54:35
Lượt xem: 55
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chỉ thấy bên bốn chữ ngay ngắn —
Thêm một phần nữa!!!
…
Mọi chuyện trong cửa tiệm đều chuẩn thỏa, Tô Đường lập tức chuyện với Triển Dịch Chi cho rõ ràng. Vài gặp mặt, nàng cảm nhận sâu sắc rằng vị tiểu Triển đại nhân sự nhiệt tình bất thường với , khiến nàng sắp chịu nổi nữa!
Hiện giờ nàng là gái chồng, bộ dạng cam tâm tình nguyện đó của , nàng cũng thể cứ giả vờ ! Sau hai còn chạm mặt nhiều, nếu sớm cho rõ chỉ sợ sẽ phiền phức rối rắm hơn!
Ôi ôi, một đàn ông hóm hỉnh hài hước, tuấn tú phi phàm phong độ ngời ngời như , giờ đẩy , thật sự là quá tàn nhẫn mà!!!
Tô Đường trời: hoa đào của đời ngài nở một cách nghiệp chướng như chứ?!
Dưới ánh mắt trợn trắng của Hỉ Thước, Tô Đường kiên quyết kéo Triển Dịch Chi một góc, nhưng nhất thời mở miệng thế nào.
Triển Dịch Chi cũng kích động, vẻ mặt do dự của Tô Đường, vô cùng xán lạn: “Tô gì với ?” Biểu cảm , ánh mắt , đúng là cực kỳ chờ mong!
“À, chuyện đó… Triển …” Tô Đường nghĩ nghĩ, cuối cùng quyết định thẳng, “Triển , một việc vẫn luôn với …”
“Chuyện gì chuyện gì?” Triển Dịch Chi khẩn trương .
“À, thì là gia đình nghiêm khắc cho buôn bán, thật cũng chính xác, nên là cũng cha đồng ý…” Tô Đường cân nhắc .
“Ta , thật nguyên nhân là vì nàng là con gái tiện xuất môn.” Triển Dịch Chi vẻ thấu hiểu.
Tô Đường cảm thấy da đầu tê dại: “Đương nhiên đó cũng là một trong những lý do, nhưng quan trọng nhất là…”
Nhìn gương mặt vui mừng của Triển Dịch Chi, Tô Đường thật sự cảm thấy thật khó thể sự thật , nhưng thì quá tàn nhẫn, nên nàng lấy hết dũng khí, cắn răng :
“Triển , phu quân !”
Triển Dịch Chi Tô Đường, trợn tròn mắt, nụ cứng .
Toạc —- cái gì rách —
Loảng xoảng — cái gì vỡ —
“Quá tàn nhẫn!!!” Một lúc lâu , tim gan Triển Dịch Chi nát bấy, mặt đầy vẻ đau khổ , “Sống hơn hai mươi năm nay, khó khăn lắm mới nở một đóa hoa đào, là vợ của khác! Ông trời ơi!!!” Nói xong, ôm lệ mà chạy mất.
Tô Đường vị tiểu Triển đại nhân nhanh như chớp thấy bóng , cũng trợn tròn mắt — cần yếu đuối như ? Có cần chạy nhanh như thế ? Nàng còn cả bụng những lời an ủi kịp mà!
Ai ngờ, chờ đến khi Tô Đường chuẩn rời , Triển đại nhân nhanh như chớp trở về.
Chỉ thấy nghiêm trang : “Tô , chờ nàng ly hôn!”
Nói xong, xoay tiếp, mang mặt một vẻ bi tráng.
Đột ngột đến đột ngột , bóng lưng thẳng tắp của , Tô Đường nửa ngày cũng kịp phản ứng…
Triển Dịch Chi đau lòng, đau lòng, từ nhỏ trong nhà quản lý nghiêm ngặt, sợ giống đường ca của , phóng túng quá độ mà chết, nên liền đẩy hết cả nha bên cạnh , khiến cực kỳ khó dịp gần nữ sắc, gần như thành hòa thượng. Lão Triển đại nhân còn cảm thấy như đủ, suốt ngày bắt tu tâm dưỡng tính, ngừng rả lý luận giáo huấn bên tai rằng phụ nữ là tai họa, mười năm như một, ôi mười năm như một!
Dưới thủ đoạn sắt đá của lão Triển đại nhân, Triển hòa thượng qua mười sáu tuổi nhưng cũng bà mối nhà nào dám tới cửa mai. Vì ? Điều đơn giản ? Làm gì cô nương nhà nào thích cái nhà coi phụ nữ như kẻ thù thế chứ? Sau đó, khi Triển hòa thượng dần dần hiểu chuyện, bắt đầu hòa thượng nữa, thì nảy sinh vấn đề khác, ở trong cung vài năm huấn luyện cho một ánh mắt cực kỳ khủng hoảng, vì thế, ai cũng cảm thấy hợp với , cứ thế cứ thế, cứ cứ , cứ duy trì cuộc sống độc suốt nhiều năm trời, cho đến tận một ngày nào đó, gặp vị Tô , đến một ngày nào đó, phát hiện vị Tô là con gái, đến một ngày nào đó, vị nữ Tô tự với rằng nàng thành !
Ông trời ơi, cần nghiệt ngã như ?!
Hiếm lắm mới mắt một , ông đây dễ dàng lắm ?!
Phải tìm kể khổ thôi!
Triển Dịch Chi đường nghĩ, bất tri bất giác tới cửa bộ binh, cái con sư tử đá uy nghiêm phủ phục hai bên cửa, khỏi nhớ tới vẻ mặt cũng oai phong, nghiêm túc như thế của nào đó.
“Thôi , cái bản mặt quan tài của để kể khổ cũng !”
Triển Dịch Chi lập tức , thủ vệ thấy cũng ngăn cản — ngày cả hoàng cung vị cũng đều thoải mái chứ đừng là cửa bộ binh.
Tống Thế An đang tập trung tinh thần phê duyệt công văn, đột nhiên mí mắt giật liên tục, tâm trạng bắt đầu bất an, mà chờ đến khi tiếng bước chân quen thuộc , đều căng thẳng.
Quả nhiên, một giọng kéo dài nhanh chóng bay tới —
“Cháu trai ơi ~~~~~~~”
Thị vệ ở bên cạnh tiếng gọi đều vặn vẹo mặt, cơ thể run lên — … buồn … nhưng mà sắc mặt của tướng quân , ai dám cả!
Tống Thế An ngay sẽ mở đầu bằng mấy lời đó, thấy bước liền nghiêm mặt : “Chú ý cảnh!”
Triển Dịch Chi thế liền quy củ hẳn, giả vờ giả vịt hành lễ theo kiểu quan trường: “À, chào Tống tướng quân.”
Có điều, lễ hành xong, thấy thị vệ lui xuống hết, lập tức bổ nhào Tống Thế An gào : “Cháu trai ơi, ông trẻ của cháu khổ sở quá!!!”
Ông trẻ…
Ông trẻ…
Khóe miệng Tống Thế An run lên, trong lòng đau khổ đến dị thường!
Trong các kiểu xưng hô, hận nhất là cái !
Một nhỏ hơn bảy tuổi còn luôn mang vẻ bất cần đời như mà phận cao hơn đến hai bậc! Mỗi một gặp trong các dịp trọng đại của gia tộc, đều vô cùng cung kính gọi “ông trẻ”! Mà vị ông trẻ hề tính tự giác chút nào cả, nào cũng thèm để ý gì, gọi thẳng thừng — “Cháu trai ~~~”
Lúc , vị ông trẻ còn hề chút phong thái của bậc trưởng bối nào, úp sấp mặt bàn của , mặt đầy vẻ bi thương! Tống Thế An còn suýt bẻ gẫy cả cây bút đang cầm trong tay !
“Ông ?” Tống Thế An bình tĩnh hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-muon-tu-hon-phu-quan/chuong-43.html.]
“Cháu trai, con tim nhỏ của ông tan nát !”
“Đừng gọi như thế!” Tống Thế An thật sự nhịn .
“Ôi, Thế An ~~~~” Triển Dịch Chi lời, “Sao cháu hỏi xem rốt cuộc ông xảy chuyện gì chứ? Cháu chẳng quan tâm đến ông trẻ của cháu gì cả…”
Trong lòng Tống Thế An như rướm máu, nghĩ chút hỏi: “Làm ? Tỏ tình thất bại ?”
Hai ngày còn cao hứng bừng bừng chạy tới là tìm tình yêu đích thực, điều, Tống Thế An ý kiến gì với mấy chuyện , vì cứ cách một thời gian ngắn một câu như , mà rõ ràng là cho đến hiện giờ, tình yêu đó cũng thực sự.
Triển Dịch Chi ngẩng đầu, nghiêm trang : “Không thất bại! Mà là thất bại hơn cả thất bại!”
Tống Thế An nhướng mày.
Triển Dịch Chi xé tờ giấy Tuyên Thành bên cạnh, ưu thương : “Đến hôm nay ông mới , nàng thành …”
Tống Thế An còn gì — thế thì vẻ thất bại thật!
Triển Dịch Chi thở dài: “Người kết hôn còn xuất hiện, xuất hiện kết hôn ! Quá nghiệt ngã! Quá tàn nhẫn!”
“Khụ khụ… chân trời chỗ nào mà cỏ tươi!” Nhìn dáng vẻ vô cùng bi thương của , Tống Thế An cũng đành lòng liền an ủi.
“Không, cháu sẽ bao giờ hiểu nàng chừng nào! Sống hơn hai mươi năm nay, ông từng gặp một cô nương nào đặc biệt như ! Vừa xinh phóng khoáng, còn kinh doanh nữa! là phòng khách, phòng bếp, đàn ông đó ắt tu mấy kiếp mới phúc lấy nàng! Nghe còn là một tay cổ hủ nghiêm nghị! Ôi, cô nương như , thể gả cho một đàn ông như thế chứ!!!” Triển Dịch Chi cam lòng .
Tống Thế An lẳng lặng lấy tờ giấy Tuyên Thành trong tay , cất cẩn thận, hỏi: “Vậy ông định thế nào?”
Triển Dịch Chi : “Thầy bói năm nay hoa đào của chú sẽ tới, giờ cũng hơn nửa năm trôi qua , nên ông nghĩ nàng nhất định là đóa hoa đào đó của ông! Nếu mục tiêu định , ông nhất định thật trân trọng nó! Cưới cưới cũng chỉ là mây bay gió thoảng! Ông nghĩ kỹ , ông sẽ chờ nàng ly hôn, đó cưới nàng về!”
“Nàng như thế ?” Nhìn dáng vẻ vô cùng chân thành của , Tống Thế An khỏi tò mò, tuy Triển Dịch Chi đáng tin cậy mấy, nhưng ánh mắt chọn phụ nữ vô cùng cao! Hắn mà e ngại đó là một phụ nữ kết hôn, nếu bùa mê thuốc lú thì chắc chắn cô gái đó chỗ hơn , “Nàng là nương tử nhà ai?”
Triển Dịch Chi hỏi, vô cùng mất mát : “Tới bây giờ nàng vẫn luôn đến chẳng thấy chẳng thấy bóng, ông còn nàng ở chỗ nào, thần bí! Có điều, nếu cháu , ba ngày nữa ông dẫn cháu tới gặp! Chắc chắn ba ngày nữa nàng sẽ xuất hiện!”
Tống Thế An nghĩ chút đồng ý.
“Vậy đến lúc đó cháu nhất định giúp ông nhé! Ông già nhà ông chắc chắn sẽ cho ông cưới một con gái chồng , cháu vài lời giúp ông nhé!”
Tống Thế An toát mồ hôi, hình như tính xa thì ?! Có điều, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý, nếu nàng quả thực như thì giúp một chút cũng ! Triển Dịch Chi thể trúng một ai đó cũng dễ dàng gì!
Hai đang chuyện thì trong cung đến.
“Tống tướng quân, a, Triển đại nhân cũng ở đây ạ? lúc quá, đúng lúc quá, Hoàng thượng triệu kiến Tống tướng quân, nếu Triển đại nhân cũng ở đây thì cùng luôn . Hoàng thượng mà thấy Triển đại nhân nhất định sẽ cao hứng, ngày nào ngài cũng nhớ đến ngài!” Tiểu Toàn tử .
Triển Dịch Chi xua tay liên tục: “Không ! Ta về đây, tiểu Toàn tử, ngươi coi như thấy nhé! Ta từng tới đây, từng tới đây…” Nói nhanh chân bỏ chạy như gặp ma, trong phòng nhanh như chớp còn thấy ai nữa.
Tiểu Toàn tử ngăn cũng ngăn , khổ não : “Sao mỗi gọi Triển đại nhân tiến cung, ngài đều như chứ?”
Tống Thế An nhớ tới thời gian vui buồn lẫn lộn năm đó khi Triển Dịch Chi ở trong cung, yên lặng gì, cuối cùng chỉ : “Thiên cơ bất khả lộ!”
“…”
Tiểu Hoàng đế đang soài bàn xem tấu chương, thỉnh thoảng khoanh khoanh gạch gạch, vô cùng buồn bã chán nản, thấy Tống Thế An bước , liền bật dậy: “Tiểu Tống, ngươi tới ? Tùy tiện , đừng khách khí!”
Tống Thế An cũng dám tùy tiện, mà chọn một vị trí thích hợp, xuống: “Không Hoàng thượng triệu kiến vi thần chuyện gì?”
Tiểu Hoàng đế quăng bút , ghếch chân lên : “Cũng chẳng chuyện gì, chỉ là vì trẫm xem tấu chương nhàm chán quá, nên gọi ngươi tới đây, cùng nhàm chán với trẫm mà. Một nhàm chán bằng cùng nhàm chán!”
“…” Tống Thế An gì.
“Phải , tiểu Tống, báu vật gia truyền của trẫm ngươi nghiên cứu thế nào ?” Tiểu Hoàng đế chống cằm hỏi.
“À…” Một lúc lâu Tống Thế An mới nhớ nhắc đến cái gì, da đầu run lên, là ném xó , nhưng nghĩ đến chuyện Hoàng thượng chắc chắn sẽ truy cứu chút kiêng dè, liền sửa : “Vâng, cũng gần .”
Cứ tưởng là xong, ai ngờ tiểu Hoàng đế trợn trừng mắt : “Sao gần là ?! Phải thông suốt, thông suốt!!!”
“…”
Tiểu Hoàng đế nhanh chóng lắc đầu : “Tiểu Tống , vì trẫm cứ cảm thấy ngươi đang lừa trẫm nhỉ? Ngươi luôn là chính nhân quân tử, hẳn sẽ xem thứ đó mới đúng!”
Tống Thế An vội dậy cung kính : “Thần dám.”
Tiểu Hoàng đế tiếp tục nhíu mày : “Vậy ngươi cho trẫm, bên trong báu vật gia truyền đó của trẫm một câu, là câu gì?”
Tống Thế An thoáng ngẩn , trong đó còn chữ ?
Tiểu Hoàng đế thấy , mặt nghiêm : “Khi quân là trọng tội đấy! Tiểu Tống, ngươi cẩn thận!”
Tống Thế An đoán ý của Hoàng thượng, cuối cùng đành cắn răng : “Thật … thần quá bận rộn với việc công, nên kịp… … kịp nghiên cứu…”
Tiểu Hoàng đế liền toét miệng: “Vậy đêm nay tiểu Tống dành chút thời gian nghiên cứu một chút , sáng mai cho trẫm trong đó câu gì!!!”
“…” Còn ép khác xem xuân cung đồ ?!
Tiểu Hoàng đế ngậm ngùi : “Tiểu Tống , trẫm cũng chỉ lo cho ngươi thôi, hy vọng ngươi sớm cha mà! Ngươi thông cảm cho nỗi khổ tâm của trẫm chứ?!”
Nhìn thấy Hoàng thượng vẻ thương nước thương dân , Tống Thế An chỉ cảm thấy đau đầu, nhưng chỉ thể đáp: “Thần tuân chỉ!”
…
Đêm hôm đó, Tống Thế An một trong thư phòng, tập trung cao độ mở báu vật gia truyền , đó tìm từng tờ từng tờ một, tìm kiếm câu mà Hoàng thượng .
Có điều, tìm qua tìm đến vài , tìm đến mức mặt đỏ tai hồng, dục hỏa bùng cháy, nhưng cũng tìm cái gì! Vì thế, nghĩ lẽ vì Hoàng thượng lấy cớ ép xem mà thôi, ai ngờ, đang định đóng , vô tình thấy ở góc tờ bìa phía trong một vết mờ.
Hắn kỹ, thì vết mờ là một vài chữ nhỏ khó .