Ta Ở Liêu Trai Tu Công Đức - Chương 50: Dạo đêm

Cập nhật lúc: 2025-12-11 08:07:31
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Vừa khỏi con hẻm Quế Hoa, Tống Ngọc Thiện cuối cùng cũng tận mắt trông thấy quỷ hồn trong truyền thuyết - một bóng quỷ thư sinh quỷ đang vùn vụt lao mái nhà.

 

Chỉ thể , Kim thúc quả thật lừa nàng, quỷ hồn đúng là vô cùng hoạt bát.

 

Nhìn là , lúc còn sống, những khuôn phép lễ giáo kìm hãm tài năng thiên bẩm của , theo cách ở kiếp của nàng, đây chính là một con quỷ thư sinh đam mê nhảy nhót.

 

Ngỗng Đại Bạch thấy bóng quỷ ăn vận như thư sinh thì cảm thấy quen vô cùng, bèn mừng rỡ cất tiếng chào hỏi: “Cạc cạc~”

 

Bóng thư sinh quỷ mái nhà giật nảy , nhảy chệch một cái, đ.â.m sầm mặt tường, bật văng một quãng xa. May mà quỷ thể nhẹ nhàng uyển chuyển, bèn lững lờ đáp xuống mặt đất.

 

Ngẩng đầu lên : “!!!”

 

Con ngươi lồi cả , rớt xuống đất lăn lông lốc mất.

 

Quỷ thư sinh vội vàng nhặt con ngươi lên, xoay một cái liền biến mất dấu vết ngay giữa đường.

 

Ngỗng Đại Bạch ngơ ngác chạy đến nơi biến mất: “Cạc?”

 

Một con quỷ to như ?

 

“Đại Bạch, về thôi, chắc là Âm thế .” Tống Ngọc Thiện .

 

Quỷ hồn thường ở trong Âm thế, thỉnh thoảng mới thể dựa mối liên kết của với Dương thế để về một nơi nào đó lêu lổng ban đêm.

 

Lối Âm thế, cả lẫn yêu đều khó tìm , cho dù mở Thiên nhãn cũng ngoại lệ.

 

Trong truyền thuyết, chỉ khi Thiên nhãn thuật luyện đến viên mãn, tu sĩ mới thể tìm lối Âm thế và tiến trong một thời gian ngắn.

 

Âm thế đối với sống mà là một nơi vô cùng nguy hiểm, dễ đường về.

 

đây cũng là con quỷ đầu tiên nàng thấy, thấy bọn nàng chạy mất dạng ?

 

Kim Đại lặng lẽ lùi về một bước, quỷ trong huyện cũng nhát gan quá, ăn thịt quỷ , cớ gì sợ đến thế?

 

Tống Ngọc Thiện hiểu rõ, tuy tu sĩ và yêu đều thể uy h.i.ế.p đến quỷ, nhưng đối với quỷ mà , yêu vẫn đáng sợ hơn.

 

Bởi vì đại đa yêu đều lớn lên nơi sơn dã, văn hóa, quan niệm thiện ác, tính tình thất thường, chuyện vô cớ giày vò quỷ để mua vui quả thực quá đỗi bình thường.

 

Còn tu sĩ phần lớn sẽ rảnh rỗi tìm quỷ gây phiền phức.

 

Thế nên, việc nàng dắt theo ba con yêu dạo đêm nay quả là một quyết định sai lầm hết chỗ , nhất là khi cả Kim thúc, một đại yêu hóa hình ở đây.

 

An thì an thật, nhưng quỷ cứ thấy bọn nàng là chạy, thú vui dạo đêm cũng vì thế mà vơi nhiều.

 

Thật suốt dọc đường, quỷ gặp quả thực ít, từ phía đông huyện đến phía tây huyện, tất cả chỉ gặp ba con quỷ.

 

Một con thì chạy mái nhà, một con thì cứ cố chấp đ.â.m đầu nhà , bật bao nhiêu cũng bỏ cuộc, còn một con thì lấy đầu xúc cúc để đá.

 

con nào con nấy hễ thấy mấy bọn nàng là ba chân bốn cẳng chạy biến về Âm thế.

 

Ngay cả con phố chuyên việc tang lễ ở phía tây huyện cũng khiến nàng thất vọng.

 

“Tiểu thư, những đêm trăng, cứ ngoài dạo chơi nhiều một chút, dần dần bọn họ sẽ quen thôi.” Kim Đại .

 

Tống Ngọc Thiện gật đầu, lẽ đây là đầu, lũ quỷ quái đều xem bọn nàng như hồng thủy mãnh thú, tình cờ gặp nhiều, tự nhiên cũng sẽ thấy kinh ngạc nữa.

 

“Chúng ngọn núi ngoài thành !”

 

Một ba yêu đến chân Quan sơn ở ngoại ô phía tây.

 

Trên núi nhiều âm trạch.

 

Mắt thường , chỉ thấy bóng cây lay động, tĩnh mịch âm u, nhưng góc của Thiên nhãn, là một khung cảnh náo nhiệt khác hẳn.

 

Cây cối cao lớn cũng chẳng thể che nổi những bóng quỷ đang nhảy nhót lung tung các nấm mồ, khiến cả ngọn Quan sơn trông chẳng khác nào một ổ châu chấu.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-o-lieu-trai-tu-cong-duc/chuong-50-dao-dem.html.]

Ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, Tống Ngọc Thiện dở dở , chút kính sợ và hoảng hốt đối với quỷ hồn còn sót cũng bay biến sạch sành sanh.

 

Men theo con đường núi lên, bầy “châu chấu” đang cuồng hoan đều trốn cả, nhưng Tống Ngọc Thiện trót thấy cảnh tượng , cảm giác thể như nữa.

 

Nàng đến mộ tổ của Tống gia .

 

Theo lý mà , trừ phụ Khúc Hạ nhậm chức Thành hoàng và những qua đời sớm hơn, thì mẫu và tổ mẫu hẳn là đều quen Kim thúc, đến mức sợ .

 

Thế nhưng nàng thấy bất kỳ quỷ hồn nào của khuất, một cũng .

 

Tống Ngọc Thiện xem xét kỹ lưỡng, mới phát hiện điều kỳ quái.

 

Mộ tổ nhà nàng “sạch sẽ” y như những ngôi mộ hoang vô chủ nhiều năm tháng mà nàng thấy đường ?

 

Phần mộ ở Dương thế chính là âm trạch của quỷ hồn ở Âm thế.

 

Thi cốt ở Dương thế, quỷ hồn ở Âm thế, mối ràng buộc giữa hai bên khiến cho phần mộ và âm trạch trong Âm thế tạo một mối liên hệ.

 

Đây là lối Âm thế do chủ nhân của ngôi mộ khống chế.

 

Thông thường mà , nếu âm trạch chủ, sẽ thường quỷ hồn từ đây , hoặc hoạt động xung quanh, phần mộ nhất định sẽ lưu quỷ khí.

 

Một ngũ quan nhạy bén, khi đến gần khu mộ địa sẽ cảm thấy âm lãnh hơn những nơi khác, chính là do ảnh hưởng của thứ quỷ khí lưu .

 

Đặc biệt là những khu mộ địa cây cối che bóng, ban ngày ánh nắng đủ, quỷ khí tiêu tán càng chậm hơn.

 

mộ tổ của Tống gia nhà nàng, ở một nơi thượng hảo tàng phong nạp khí Quan sơn, cớ ngay trong đêm mà vẫn “sạch sẽ”, chút quỷ khí nào lưu ?

 

Tình huống chỉ một khả năng duy nhất: Âm trạch vô chủ, mối liên hệ với Âm thế cắt đứt.

 

Nếu là quỷ hồn qua đời từ lâu, âm thọ cũng hết, phần mộ bỏ hoang , quỷ khí tiêu tán cũng là chuyện bình thường.

 

tổ mẫu mới qua đời bảy năm, mẫu cũng mới mất mười hai năm, hết âm thọ nhanh như ?

 

Thật khiến khó hiểu.

 

“Kim thúc, nơi thật sự quỷ khí lưu ?” Tống Ngọc Thiện thậm chí còn nghi ngờ Thiên nhãn thuật của luyện đến nơi đến chốn, nên mới thấy quỷ khí.

 

Kim Đại lắc đầu: “Nơi quả thực quỷ khí.”

 

Hắn cũng nghĩ nguyên cớ trong chuyện .

 

Tống Ngọc Thiện tìm một quỷ hồn ở gần đây để hỏi thăm tình hình, nhưng bọn họ trốn biệt trong âm trạch, mặc cho nàng gọi thế nào, cũng ai giải đáp thắc mắc cho nàng.

 

Chỉ đành tạm thời ghi nhớ việc trong lòng, dùng tế phẩm mở đường, đến hỏi thăm một chút.

 

Tống Ngọc Thiện mộ tổ nhà cuối, về phía một ngọn núi nhỏ vô danh ở phía âm của Quan sơn.

 

Lỗ gia tỷ tỷ là nữ t.ử xuất giá, mộ tổ của Lỗ gia, nhưng Lỗ thế bá và bá mẫu thương con gái, cố ý mời thầy phong thủy, tìm cho con gái một nơi phong thủy ngọn núi nhỏ vô danh đó để âm trạch.

 

Đi đến sườn núi, trong gió lạnh thoang thoảng xen lẫn tiếng t.h.ả.m thiết của nữ tử, mà lòng như thắt .

 

Âm thanh đó truyền đến từ hướng mộ địa của Lỗ gia tỷ tỷ.

 

Tống Ngọc Thiện liếc Kim thúc, rảo bước nhanh về hướng đó.

 

ngôi mộ mới, đường núi ở đây vẫn còn khá quang đãng, lúc đưa tang đây, Tống Ngọc Thiện cũng từng đến, nên nhanh tìm nơi cần đến.

 

Bên cạnh tấm mộ bia mới tinh một nữ quỷ dáng yểu điệu như cành lan đang tựa , tay áo che mặt nức nở, trông đau thương khôn xiết.

 

“Quân Lan tỷ tỷ?” Tống Ngọc Thiện phần do dự, nàng cũng lâu gặp Quân Lan tỷ tỷ, khí chất của con quỷ chút tương tự, mộ của Quân Lan tỷ tỷ, tám chín phần mười chính là nàng.

 

Tiếng ngừng , nữ quỷ ngẩng đầu lên, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, nỗi bi thương trong mắt vẫn tan, nước mắt lưng tròng trông đến tội nghiệp.

 

Quả nhiên là Quân Lan tỷ tỷ, Tống Ngọc Thiện đang định hỏi nàng vì nức nở, thì nàng “vèo” một cái, chui tọt trong mộ bia, một lát , mới ló một cái đầu : “Ngươi là ai? Vì thể thấy ?”

 

 

Loading...