Ta Ở Liêu Trai Tu Công Đức - Chương 53: Trương Lang

Cập nhật lúc: 2025-12-11 08:07:34
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ánh mắt đ.á.n.h giá của Tống Ngọc Thiện quá đỗi rõ ràng, khiến hai đang trò chuyện cũng sang.

 

Trương Huống lòng đầy nghi hoặc, thấy đồng hương đối diện lập tức cúi gằm đầu xuống, cho rằng đồng hương quen vị cô nương tư hiên ngang , trong lòng chút đồng tình với thái độ vô lễ của đối với một cô nương: "Hứa ?"

 

Hứa công t.ử hai chân run bần bật, chẳng còn cách nào khác đành dậy, mắt cũng chẳng về phía cầu thang mà chắp tay: "Tống tiểu thư, đây là đường đột, vô cùng xin , hiện giờ chỉ một lòng đèn sách, còn suy nghĩ nào khác."

 

"Ngươi là vị nào?" Tống Ngọc Thiện ngơ ngác khó hiểu.

 

Người là ai? Sao những lời khó hiểu như , cứ như thể nàng ý đồ gì với bằng!

 

Hứa công t.ử kinh ngạc ngẩng đầu lên: "Ta là Hứa Nghiệp ở thôn Du Thụ!"

 

"Ồ, quen , lẽ ngươi nhận nhầm ." Tống Ngọc Thiện đáp.

 

Hứa Nghiệp như sét đ.á.n.h ngang tai.

 

Tống Ngọc Thiện liếc vị Trương công t.ử , quả thực chẳng điểm gì nổi bật, nàng bèn chán nản xoay xuống lầu: "Kim thúc, về phủ đây."

 

"Vâng! Trưa về nấu cơm trưa cho ngài!" Kim Đại .

 

Tống Ngọc Thiện dắt theo một con ngỗng và một con mèo rời khỏi Phúc Mãn trai.

 

Lúc lầu hai của Phúc Mãn trai, Hứa Nghiệp ngây ngẩn lẩm bẩm: "Nàng thế mà là ai!"

 

"Hứa , vị tiểu thư là...?" Trương Huống nhịn hỏi.

 

"Đó là Tống gia tiểu thư Tống Ngọc Thiện! Trước khi nàng cập kê, ngày nào cũng đến Quế Hoa ngõ hẻm tìm nàng, vốn định cầu nàng thê tử, thế nhưng phụ nàng hồ đồ, lập cho nàng nữ hộ, mà là con một trong nhà, tất nhiên ở rể!

 

Ta tự thấy với nàng, nàng võ nghệ cao cường, trong nhà tiền thế, chỉ sợ nàng vin cớ gây khó dễ cho , nếu hôm nay ngươi mời uống , cũng sẽ chẳng đến nơi , thế mà nàng hỏi là ai? Sao nàng thể là ai cơ chứ?"

 

"Thì đó chính là Tống gia tiểu thư, quả thực khác biệt với những nữ t.ử khuê các thông thường, khí chất như trúc thon, dáng vẻ yêu kiều, đồn thành sát tinh g.i.ế.c chớp mắt như ? Quả nhiên lời đồn đều thể tin."

 

Trương Huống lắc đầu, tỏ vẻ vô cùng bất mãn với những lời đồn đại lừa đó.

 

. . .

 

Lúc Tống Ngọc Thiện tới hẻm Quế Hoa, bỗng nhiên nhớ điều gì đó: "A! Hứa công t.ử ở Du Thụ thôn, chẳng là cái vị đây thường xuyên đến hẻm Quế Hoa để tình cờ gặp nàng đó ?"

 

Trước khi cập kê, những kẻ thi trổ hết tài năng mặt nàng, mưu toan mượn việc cưới nàng để chiếm đoạt gia sản của nàng nhiều đếm xuể, cũng trí nhớ nàng kém, mà thực sự là lúc đó nàng chẳng thèm kỹ xem những kẻ đó trông hình dáng , giờ qua hai năm, tự nhiên quên sạch sành sanh, đến tận hẻm Quế Hoa mới nhớ dễ dàng .

 

Tống Ngọc Thiện chỉ cảm thấy vị Hứa công t.ử thật khó hiểu: "Hắn sẽ cho rằng đến để tìm đấy chứ? Eo ôi ~"

 

Thôn Du Thụ rốt cuộc là cái nơi quái quỷ gì, nam nhân ở đó ai trông cũng vẻ bình thường ?

 

Nàng lắc đầu, lười biếng nghĩ tiếp về những kẻ phiền phức đó, về phủ lo chuyện chính sự.

 

Đến chạng vạng, dùng xong bữa tối, Tống Ngọc Thiện xách giỏ tre chuẩn ngoài.

 

Trong giỏ hương nến, bánh ngọt và một vò rượu nàng mua hôm nay.

 

Trên cổ ngỗng Đại Bạch cũng treo một chiếc giỏ tre nhỏ, bên trong đựng món canh trứng hầm từ quả trứng nó mới đẻ hôm nay.

 

Sắp khỏi cửa vẫn thấy Tiểu Quýt Béo , hôm nay nó hình như về đến nhà chạy thẳng hậu hoa viên.

 

Tống Ngọc Thiện gọi nó: "Tiểu Quýt Béo? Đừng nghịch nữa, chuẩn lên núi thôi!"

 

Không lâu , Tiểu Quýt Béo , miệng ngậm một con chuột c.h.ế.t, dùng móng mèo cào xuống đất một chữ xiêu xiêu vẹo vẹo: "Đi!"

 

". . ." Tống Ngọc Thiện ngập ngừng hỏi: "Con chuột là chuẩn tặng cho Quân Lan tỷ tỷ đấy chứ?"

 

"Meo ô ~" Tiểu Quýt Béo gật gật đầu.

 

Đây là con chuột đầu tiên nó bắt , quý giá lắm đấy!

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-o-lieu-trai-tu-cong-duc/chuong-53-truong-lang.html.]

*

 

Ngoại ô phía tây huyện Phù Thủy, sườn núi nhỏ Quan Sơn.

 

Lỗ Quân Lan đợi sẵn chân núi từ khi đêm xuống, thấy nàng tới, liền vẫy tay chào từ xa.

 

Lúc mới quỷ còn cảm thấy mới lạ, dần dần chỉ còn sự nhàm chán.

 

Ban ngày chỉ thể trốn ở âm thế tối tăm ánh mặt trời, chẳng gì cả, ban đêm ngoài cũng chỉ thể đến những nơi ở dương thế ràng buộc với để lượn lờ, chứ thể thì .

 

Mà dương thế về đêm cũng tĩnh lặng như tờ, ngoài phu canh , sống đều trốn trong nhà ngủ say.

 

Trừ phi liên hệ với chủ nhà hoặc mời, nếu quỷ hồn dù thế nào cũng nhà của khác, chỉ thể tự mua vui một những con đường trống hoác.

 

Mấy ngày nay, nàng dạo khắp những nơi thể trong huyện Phù Thủy mấy lượt, nhanh chẳng còn cảm giác mới mẻ, chỉ thấy kiếp quỷ thật là vô vị.

 

Có một sống sờ sờ để trò chuyện cùng quả thực .

 

Một một quỷ ba yêu tụ tập ngôi mộ.

 

Ngỗng Đại Bạch đầu tiên đặt chiếc giỏ tre treo cổ xuống bia mộ, đó moi một tờ giấy sẵn chữ, dùng chân màng vuốt phẳng, đẩy tới mặt Lỗ Quân Lan.

 

Lỗ Quân Lan tò mò xem: "'Tặng ngươi'? Cái cho ?"

 

"Cạc~" Ngỗng Đại Bạch dùng đầu hất nắp giỏ tre .

 

"Đây là canh trứng chưng bằng trứng nó đẻ." Tống Ngọc Thiện : "Là nó cố ý mang đến để tạ ơn ngươi hôm qua cho nó nước mắt quỷ nhãn."

 

Lỗ Quân Lan vô cùng vui mừng, ghé sát hít một , khói của thức ăn bay trong miệng nàng, hương vị mềm mịn tươi ngon lan tỏa nơi đầu lưỡi: "Thơm quá !"

 

Nàng từng ăn món canh trứng nào thơm ngon như , cảm giác quỷ thể chút suy yếu vì nhiều mấy ngày cũng ngưng thực một chút.

 

"Meo ô ~" Tiểu Quýt Béo cam chịu yếu thế, ngậm món quà của nó tới.

 

Tống Ngọc Thiện khó khăn giải thích nó: "Đây là quà của Tiểu Quýt Béo, là con chuột đầu tiên nó bắt ."

 

Dù Quân Lan tỷ tỷ sợ hãi đến mức hét lên nàng cũng thấy bình thường, nào ngờ, nàng vươn ngón tay thanh tú như ngó sen chọc chọc con chuột c.h.ế.t.

 

Ngón tay xuyên qua xác chuột, nàng vẫn vô cùng bình tĩnh tỏ vẻ vui mừng: "Cảm ơn Tiểu Quýt nhé, ngươi đem nó chôn cạnh mộ , bầu bạn với ."

 

"Meo ô~" Tiểu Quýt Béo vui vẻ chôn chiến lợi phẩm.

 

Tống Ngọc Thiện: ". . ."

 

Là nàng hiểu gu thẩm mỹ của loài mèo.

 

"Quân Lan tỷ tỷ, tỷ thế mà sợ chuột ?" Tống Ngọc Thiện đắn đo mãi, cuối cùng vẫn hỏi.

 

Lỗ Quân Lan mỉm yêu kiều: "Lúc còn sống thì cũng sợ, nhưng khi c.h.ế.t, trong mộ nào thiếu rắn rết, chuột kiến, dần dà cũng quen. Có những lúc ban ngày buồn chán, ngắm chúng nó bận rộn lòng đất cũng là một cách g.i.ế.c thời gian đấy chứ!"

 

Tống Ngọc Thiện: ". . ."

 

Nàng chỉ hiểu gu thẩm mỹ của mèo, mà cũng chẳng hiểu gu thẩm mỹ của quỷ hồn.

 

Cuộc sống của quỷ hồn rốt cuộc kỳ quái đến mức nào ?

 

Quân Lan tỷ tỷ mới quỷ bao lâu, thế mà đến cả con chuột cũng thấy thú vị!

 

"Quân Lan tỷ tỷ, âm thế trông như thế nào?" Tống Ngọc Thiện nhịn hỏi.

 

"Âm thế , chẳng gì cả, cũng tối tăm mờ mịt, bằng một phần vạn của dương thế, vô vị đến cùng cực." Lỗ Quân Lan nghĩ đến tình lang của , bất giác thở dài một tiếng.

 

"Kiếp quỷ mà thương ở bên bầu bạn, cùng sẻ chia tâm sự, ký thác nỗi lòng thì bao! Chắc chắn là hiện quá đột ngột, dọa Trương lang sợ , đợi hồi phục thêm chút quỷ lực, sẽ báo mộng cho , xin , chỉ mong đừng để bụng."

 

 

Loading...