Ta Ở Liêu Trai Tu Công Đức - Chương 70: Cam tâm tình nguyện

Cập nhật lúc: 2025-12-20 16:45:02
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Mùng hai tháng hai, ngày Long sĩ đầu, sấm xuân rền vang, vạn vật hồi sinh.

 

Tống Ngọc Thiện cuối cùng cũng dùng hết hai lượt tăng cường ngộ tính còn sót từ đổi , đồng thời cũng hấp thụ trọn vẹn.

 

Thiên nhãn thuật của nàng cũng tiến giai đến đoạn tiểu thành.

 

Lúc , Tống Ngọc Thiện dùng Thiên nhãn thuật để Kim Đại, thuật che giấu thô thiển của liền thể ngăn cái thấu suốt từ Thiên nhãn thuật của nàng.

 

Tống Ngọc Thiện cố ý đến thư cục, "ngẫu nhiên" trông thấy Hồ phu t.ử từ Lỗ phủ bước .

 

Dưới sự gia trì của Thiên nhãn thuật, nàng chăm chú một lượt, thấy một chút sơ hở nào.

 

Hoặc là Hồ phu t.ử đúng là , hoặc là yêu lực của Hồ phu t.ử cao thâm, cực kỳ am hiểu thuật che giấu.

 

"Tống tiểu thư!"

 

Phía quầy hàng bỗng đến, Tống Ngọc Thiện hồn, đưa mắt sang.

 

Trương Huống nhớ chuyện hổ năm ngoái, khi Tống tiểu thư gặp mặt mà nhận Hứa , bèn vội vàng xưng danh: "Tại hạ là Trương Huống ở thôn Du Thụ. Trước đây từng cùng tiểu thư duyên gặp mặt một tại Phúc Mãn trai, năm ngoái may mắn đỗ hạng ba Phù thủy thư viện, vẫn luôn mặt tạ ân đức của tiểu thư, đa tạ tiểu thư tài trợ tại hạ ăn học, đợi tại hạ học thành, thi đỗ công danh, nhất định sẽ báo đáp gấp trăm ."

 

"Không cần." Tống Ngọc Thiện nghiến răng kèn kẹt, nặn hai chữ.

 

Nếu vì chuyện của Quân Lan tỷ tỷ đây, qua loa, nàng còn tưởng vị Trương thư sinh thuộc hạng ơn tất báo!

 

Lại để cho thi đỗ, suất tài trợ bên thư viện coi như bỏ , nếu tài trợ cho loại , trừ công đức của nàng là may!

 

Nàng tìm thời gian chuyện với bên thư viện, các suất tài trợ ngoài việc khảo thí học vấn, còn điều tra cả phẩm hạnh.

 

Tống Ngọc Thiện nghĩ nghĩ vẫn cam tâm, nàng còn đang sầu não để kiếm nhiều tiền hơn, bù chỗ thâm hụt ở bên âm gian, kết quả là tiền nàng ủy quyền cho thư viện dùng cho loại .

 

Thế là nàng bồi thêm một câu: " việc ngươi báo đáp gấp trăm thì nhớ kỹ đấy."

 

Gương mặt Trương Huống thoáng cứng đờ, nhưng nhanh : "Đa tạ Tống tiểu thư gửi gắm kỳ vọng tại hạ."

 

Tống Ngọc Thiện: "..."

 

Không hổ là nhân tài chỉ dựa thư tình mà cũng câu Lỗ tỷ tỷ, da mặt quả là dày thường.

 

Nàng lười cùng giả lả, chỉ khẽ gật đầu cúi xuống lật xem cuốn sách trong tay.

 

Trương Huống chờ hơn nửa năm mới gặp , cam tâm cứ thế mà .

 

Chỉ là giữa chốn đông ở thư cục, những lời thật khó mở miệng, nhất thời thấy khó xử.

 

Trong lúc do dự, bước tới.

 

"Tống chưởng quỹ!" Người tới chắp tay hành lễ, đưa lên một vật.

 

"Dương phu tử, đây là?" Tống Ngọc Thiện xấp bản thảo trong tay.

 

Dương Hiên nữa hành lễ, chút tự nhiên : "Đây là những bài thơ gần đây ... cùng một bạn ... chung sức , còn xin Tống chưởng quỹ xem qua, liệu thể khắc bản in thành sách ..."

 

Thư cục vốn nghiệp vụ thu nhận bản thảo để xuất bản sách, Tống Ngọc Thiện liền xem qua bản thảo, quả thật là thơ.

 

Có câu thơ phóng khoáng tiêu dao, câu thơ thanh lệ uyển chuyển, quyện , mang một cảm giác tình ý triền miên, là đặc biệt.

 

Vị bạn của Dương phu tử, e là một nữ t.ử chăng?

 

Tống Ngọc Thiện kỹ Dương phu tử, nàng tuy thông thuật xem tướng, nhưng chỉ sắc mặt cũng thể nhận tinh thần của Dương phu t.ử lắm, e là thể bệnh nhẹ.

 

Nàng nhớ tin tức về Dương phu t.ử và nữ quỷ nước kỳ báo đầu tiên.

 

Dương phu t.ử cũng là tài đức vẹn , Tống Ngọc Thiện bèn nhắc nhở một câu: "Sắc mặt phu t.ử trông lắm, đầu xuân , ngày thường nên phơi nắng nhiều hơn, nên đêm đêm nghiên cứu thơ văn, chú ý nghỉ ngơi."

 

Dương phu t.ử ngẩn , thấy Tống chưởng quỹ chằm chằm, dường như thâm ý.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-o-lieu-trai-tu-cong-duc/chuong-70-cam-tam-tinh-nguyen.html.]

 

"Đa tạ Tống chưởng quỹ nhắc nhở." Dương Hiên chột cúi đầu, xong ngẩng lên, ngữ khí kiên định: "Chỉ là thơ văn chính là sở ái của , vì nó mà tổn hao thể, cũng cam nguyện."

 

Có Ngọc nương bầu bạn, c.h.ế.t thì gì đáng sợ?

 

Tống Ngọc Thiện hiểu ý : "Phu t.ử trong lòng rõ là . Bản thảo thơ thư cục nhận, sẽ do thư cục ấn hành và buôn bán, trừ chi phí sẽ chia ba bảy, Dương phu t.ử thấy thế nào?"

 

Dương Hiên mừng rỡ mặt: "Như , đa tạ Tống chưởng quỹ!"

 

"Vậy thi tập ký tên..." Tống Ngọc Thiện .

 

Dương Hiên: "Cứ là Dương Hiên và Miêu Ngọc !"

 

Ngọc nương tuy quỷ, lo sẽ mang phiền phức đến cho , đề tên, nhưng nỡ để tâm huyết của hai chỉ ghi mỗi tục danh của một ?

 

Phiền phức thì ? Dẫu cho tất cả đều bầu bạn với quỷ hồn, cũng sợ.

 

Tống Ngọc Thiện đầu đưa bản thảo thơ cho Tĩnh nương, bảo nàng tiếp nhận.

 

Tĩnh nương trông vẫn còn là tiểu nữ hài, nhưng hơn một năm rèn luyện thể một xử lý các sự vụ của thư cục, nay từ tiểu nhị học việc thăng lên đại quản sự của thư cục.

 

Thấy Dương phu t.ử xuất bản thi tập, Trương Huống cũng nảy ý mới, dây dưa nữa, cũng cáo từ.

 

Tống Ngọc Thiện cuối cùng cũng yên tĩnh.

 

Buổi chiều, Tống Ngọc Thiện đến thư cục nữa mà nghỉ ngơi ở nhà.

 

Đêm qua, kỳ thứ hai của «Âm thế tạp báo» phát hành, nàng dưỡng đủ tinh thần, tối nay sẽ dạo đêm tìm Lỗ tỷ tỷ các nàng, xem xem lượng tiêu thụ và phản hồi của kỳ báo .

 

Giấc ngủ trưa chợp mắt, nàng một chiếc đệm thịt hồng hồng mềm mại đ.á.n.h thức.

 

Mở mắt liền thấy một đôi đồng t.ử mèo đang hất cằm về phía cửa: "Miêu~"

 

Tống Ngọc Thiện dậy: "Có tới ?"

 

Ở chung lâu ngày nên sự ăn ý, đôi lúc cần chữ, nàng cũng thể hiểu vài phần ý của Tiểu Quýt Béo.

 

Ngày thường Kim thúc ở nhà, động tĩnh trong phủ đều do Tiểu Quýt Béo để mắt.

 

Tai nó thính, dù đang chơi ở hậu hoa viên cũng thể thấy động tĩnh ở tiền viện.

 

Tống Ngọc Thiện định thần lắng , quả nhiên mơ hồ tiếng gõ cửa.

 

Nàng vội vàng xuống giường, khoác thêm chiếc váy ngoài, bước nhanh cửa phủ: "Ai ?"

 

"Là đây! Sáng nay thả lưới thu hoạch lắm, mang cá đến cho cô đây!"

 

Khâu nương? Tống Ngọc Thiện vội mở cửa: "Cả mùa đông gặp, đang định trông ngươi, ngươi tới !"

 

"Ta dựng một túp lều tranh bên bờ sông ở hạ du Phù thủy, suốt mùa đông ở đó, mấy hôm mới huyện."

 

Khâu nương đầu đội nón lá, khoác áo tơi, tay xách một giỏ cá, mặt mày tươi .

 

Tống Ngọc Thiện , gương mặt nàng còn phần tròn trịa hơn, nghĩ bụng mùa đông nàng sống tệ: "Chúc mừng nhé! Chỉ là nơi hoang vu dã ngoại yêu quỷ nhiều, Khâu nương một một , vẫn cẩn thận một chút, còn chờ ngươi mang cá tới cho đấy, cá nhà khác ăn ngon bằng của Khâu nương ngươi ."

 

Khâu nương gật đầu: "Tống tiểu thư yên tâm, nơi chọn địa thế núi non hiểm trở, chỉ thể đường bộ, nước nhiều đá ngầm, dẫn đường thì khó tiếp cận, an lắm."

 

Tống Ngọc Thiện cũng mừng cho nàng, thuyền nương thuyền nương, ai cũng mong một mái nhà bờ a!

 

"Sáng nay thả lưới cơn mưa, vớt hai con cá mè, tiểu thư xem ." Khâu nương nhấc giỏ cá lên.

 

Tống Ngọc Thiện ngó đầu xem, chỉ hai con cá mè, mà còn hai con cá trích: "Hôm nay lộc ăn !"

 

Nàng giương ô giấy dầu, dẫn Khâu nương đến bên ngoài nhà bếp, đặt cá chum nước mái hiên.

 

Để cá xong, Tống Ngọc Thiện ý hỏi thăm chuyện ngư yêu, mời Khâu nương một lát, dùng chút nước điểm tâm, nhưng Khâu nương thế nào cũng chịu nhà, Tống Ngọc Thiện đành tiễn nàng .

Loading...