Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 105: Đại nạn đến nơi, ai nấy tự lo
Cập nhật lúc: 2025-03-24 09:11:38
Lượt xem: 311
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vu Hiền đắc ý đến mức lộ cả lợi.
Cũng hẳn là cố ý.
chuyện gì cũng đề phòng một bước.
Vu Y Cốc của , đương nhiên dễ chọc!
Vu Hiền liếc cái bình sứ trong tay Mặc Thiên, vẫy tay với nàng: “Giao hồn hồ đây , nếu thì miễn bàn.”
Lời dứt—
Một vật tròn màu xanh bỗng “vút” một tiếng bay về phía .
“Bắt lấy , rớt thì tự chịu.” Mặc Thiên nhanh chậm buông một câu.
Chờ nàng xong, hồn hồ gần chạm xuống đất.
Lúc , Vu Hiền mới nhận , con nhóc c.h.ế.t tiệt thật sự ném hồn hồ qua!
Hắn vội vàng thi pháp, một luồng sáng chặn lấy hồn hồ khi nó rơi xuống đất, cứu nó khỏi thảm cảnh vỡ tan tành.
Bằng , cú rơi chắc chắn sẽ khiến nó nát vụn!
Vu Hiền ôm chặt hồn hồ ngực, mặt tái mét vì hoảng sợ.
“Con nhãi thối! Nếu vỡ thần khí của bổn cốc, ngươi sẽ chịu hình phạt gì ?!”
“Chết hả? Chuyển khoản cho 500, đốt tiền giấy cho.” Mặc Thiên thản nhiên đáp.
Hoàn để lời đe dọa của Vu Hiền mắt.
Sắc mặt Vu Hiền xanh đen, đầu bốc khói.
Mặc Thiên bao giờ quan tâm đến sắc mặt khác.
Nàng chỉ tay lên cái bóng mờ lơ lửng trời, hỏi: “Hắn là ai?”
Vu Hiền khẩy, đưa tay về phía nàng: “Đưa Thiên Khôn Võng đây, sẽ cho ngươi chút thông tin.”
Nghe , Cố Thiếu Đình lập tức tiến lên một bước, hạ giọng nhắc nhở: “Thiên Thiên, thể đưa cho .”
Vừa , Mặc Thiên ném hồn hồ quá nhanh.
Cố Thiếu Đình thậm chí còn kịp ngăn cản.
Con nhóc đưa hết con bài tẩy cho đối phương, giờ còn gì để mặc cả nữa…
ngờ, Mặc Thiên đầu , nháy mắt tinh nghịch với .
Không hề vẻ căng thẳng hoảng loạn, thậm chí còn mang theo ý .
Cố Thiếu Đình sững bóng lưng nàng.
Lại sang vẻ đắc ý của Vu Hiền.
Rất nhắc Vu Hiền—
Có thể chuẩn chỗ chôn …
Mặc Thiên còn lười thương lượng.
Trực tiếp ném Thiên Khôn Võng qua.
“Nói , là ai?”
Vu Hiền nhận lấy Thiên Khôn Võng, đến nỗi miệng khép .
“Đồ ngu! Bảo bối đều ở trong tay , còn lý do gì để cho ngươi?”
Hai pháp khí quan trọng đoạt , từ nay về , chính là đại công thần của Vu Y Cốc!
Chức cốc chủ, chắc chắn thuộc về !
Vu Hiền cầm lấy Thiên Khôn Võng, đắc ý giơ lên khoe khoang với Vu Tôn:
“Sư thúc, còn con bé lợi hại? Nhìn , nó chỉ là một con ngốc thôi! Hôm nay, sẽ Vu Y Cốc dạy dỗ nó một trận!”
Dứt lời, Vu Hiền lấy từ trong túi một con trùng.
Con trùng lớn, trông giống như một con gián.
Mai nâu, râu đen, cái đầu tròn tròn, còn tỏa một mùi hôi thối.
Vu Hiền vuốt ve lưng con trùng, nở nụ hiểm ác:
“Đây là đại sát khí của Vu Y Cốc chúng —Vạn Cổ Độc Trùng! Chỉ cần nó chạm , quá ba ngày, chắc chắn chết!”
Nói xong, búng ngón tay, con trùng lập tức hóa thành một cái bóng mờ, lao thẳng về phía Mặc Thiên!
Cố Thiếu Đình thấy thế, lập tức lao tới, nắm lấy cổ tay Mặc Thiên: “Chạy mau!”
Mặc Thiên ý định rời .
Nàng nghiêng , rút tay : “Không cần.”
Vừa dứt lời, con Vạn Cổ Độc Trùng như một viên đạn lao đến mặt nàng.
Mặc Thiên vẽ một vòng tròn bằng ngón tay ngay con trùng.
Con trùng lập tức đóng băng giữa trung.
Vài giây —
Nó đột nhiên đầu, lao ngược trở tấn công Vu Hiền!
Tốc độ cực nhanh!
Trên trung, thể rõ hình dáng con trùng.
Vu Hiền thấy cảnh , giật nảy , lập tức đầu chạy xuống cầu thang.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-105-dai-nan-den-noi-ai-nay-tu-lo.html.]
con trùng quá nhanh, quá mạnh, cho cơ hội chạy thoát.
Trong chớp mắt, nó bay sát đến mặt Vu Hiền.
Mặc Thiên phì thành tiếng: “Ngươi quỳ xuống dập đầu ba cái, giúp ngươi báo tin, lo liệu hậu sự.”
Tiếng của nàng lọt tai Vu Hiền, tràn đầy sự trêu chọc.
giờ chẳng còn tâm trí mà để ý, giữ mạng quan trọng hơn!
Vạn Cổ Độc Trùng thể xua đuổi.
Chỉ cần nó thả , nếu cắn , tuyệt đối chịu dừng .
Vu Hiền sức cùng lực kiệt, mắt thấy thể tránh thoát.
Trong giây phút sinh tử, ánh mắt lướt qua lão già bên tường—sư thúc của , Vu Tôn.
Không chút do dự, tóm lấy Vu Tôn, kéo đến chắn mặt .
Ngay khoảnh khắc Vạn Cổ Độc Trùng lao đến, nhẫn tâm đẩy sư thúc vật hi sinh.
Cổ Vu Tôn lập tức cắn một ngụm sâu.
Hai dấu răng nhỏ rỉ m.á.u ngừng.
Vu Tôn ôm lấy vết thương, run rẩy chỉ tay Vu Hiền: “Ngươi, ngươi, cái đồ bất hiếu !”
Vịt Bay Lạc Bầy
Vu Hiền lùi mạnh một bước, tránh xa Vu Tôn, trơ mắt lão ngã quỵ xuống đất.
Hắn nghiến răng : “Sư thúc, sư điệt đành một bước, bảo trọng.”
Thiên Khôn Võng chỉ thể mang theo một .
Hắn thể mang theo Vu Tôn cùng .
Dứt lời, chẳng thèm ngoảnh , tung Thiên Khôn Võng lên trung biến mất dấu vết…
Vu Tôn tức đến mức bốc khói đỉnh đầu.
Lão nghiến răng chửi ầm lên: “Vu Hiền, cái đồ con rùa, dám lấy đỡ đòn, đúng là súc sinh mà!”
“Đã bảo đừng chọc con nhóc đó, ngươi , hại c.h.ế.t sư thúc !”
“Cứu mạng! Con nhóc , cầu xin ngươi cứu !”
Vu Tôn gào thảm thiết.
Mặc Thiên chỉ xem kịch vui.
Con trùng nàng thả , tại nàng cứu ?
Vạn Cổ Độc ăn mòn cơ thể, Vu Tôn lảo đảo quỵ xuống đất, mặt trắng bệch còn chút máu.
Lão ngẩng đầu Mặc Thiên, giãy giụa cầu xin.
“Tiểu tổ tông, cứu với!”
Mặc Thiên tới.
Dán một tấm bùa lên trán lão.
“Miễn phí kéo dài mạng cho ngươi thêm ba ngày.”
Nàng dĩ nhiên bụng đến mức cứu một kẻ ác.
Cho Vu Tôn sống thêm ba ngày, là mục đích khác.
Dù nàng trả hồn của Kiều An Khang về, nhưng vẫn thể đánh thức .
Độc của Vu Y Cốc, nàng giải .
Vậy nên giữ lão già để ép cứu .
Tấm bùa dán lên, sắc mặt tím ngắt của Vu Tôn khá hơn một chút.
Vừa lấy sức, lão lập tức bò dậy, lao thẳng cửa.
Nếu trong ba ngày chạy về Vu Y Cốc, chắc chắn chết!
Đừng lão già bảy tám chục tuổi, chứ vẫn ham sống lắm!
Đáng tiếc, lão chạy vài bước đè xuống đất.
La Dương lao tới quật Vu Tôn ngã nhào, móc còng tay khóa lão .
“Muốn chạy? Đừng hòng.”
Vu Tôn trông thấy , miệng méo xệch, sắp đến nơi:
“Cảnh sát đại ca, về Vu Y Cốc, nếu trúng độc Vạn Cổ Trùng, chắc chắn sẽ c.h.ế.t đó!”
“Ai là đại ca của ngươi, lão già c.h.ế.t tiệt!” La Dương gõ một cái đầu lão, bắt lão tỉnh táo .
“Họ Vu , ngươi nghĩ sư điệt của ngươi vứt ngươi chết, thì còn cho ngươi thuốc giải chắc?”
Vu Tôn xong, đầu óc “ong” một tiếng.
Giải dược của loại độc , hiện giờ đang trong tay Vu Hiền.
Chỉ cần nghĩ đến thằng cháu trời đánh kéo lão xuống c.h.ế.t chung, lòng Vu Tôn lạnh một nửa.
Giờ mà về Vu Y Cốc, e rằng Vu Hiền sẽ g.i.ế.c lão diệt khẩu để giữ bí mật về những việc ác …
Vu Tôn cảm thấy mạng chẳng còn bao lâu.
Hét lên một tiếng òa .
Lão bò, bò mãi, bò đến chân Mặc Thiên.
“Đại sư! Xin hãy cứu !”