Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 112: Dẫn bệnh nhân tâm thần đi chơi

Cập nhật lúc: 2025-03-24 17:06:26
Lượt xem: 291

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cố Nam Cảnh trong trạm điện, thợ điện khôi phục nguồn cho tòa nhà khám bệnh, lúc mới yên tâm.

Chỉ là kiểm tra điện não đồ thôi mà, con nhóc dỡ cả bệnh viện của !

Vừa tìm nhị ca, suy nghĩ để đối phó với Mặc Thiên.

Đến phòng kiểm tra, liền thấy Cố Thiếu Đình dựa ghế ngủ say.

Nghe hôm qua nhị ca nhị tẩu bắt , xem đúng là sự thật.

Mệt đến mức một chứng sạch sẽ như mà cũng tùy tiện tìm chỗ ngủ như .

Cố Nam Cảnh bước tới, vỗ vỗ vai Cố Thiếu Đình: “Nhị ca, tới lượt .”

Cố Thiếu Đình chậm rãi mở mắt, một lúc lâu , thở dài.

Cả đời ngờ ngày coi là thần kinh…

Vừa nghĩ thế xong, thì chuyện còn đáng sợ hơn xảy .

Kết quả kiểm tra của là: Dễ kích động, dễ cáu kỉnh…

Khoảnh khắc thấy tờ báo cáo, Cố Thiếu Đình suýt thì tức đến ngất .

Trong cả nhà họ Cố, cảm xúc định nhất.

Chỉ là hôm qua Đồng Anh Tư thẩm vấn, thức trắng đêm, hôm nay đại ca ném đến bệnh viện tâm thần.

Vịt Bay Lạc Bầy

Cơn tức chỗ phát tiết, nên mới cáu kỉnh một chút thôi mà!

Cố Thiếu Đình nghiến răng, dúi mạnh tờ báo cáo mặt Cố Nam Cảnh:

“Mặc Thiên bình thường, bình thường? Bệnh viện của các thuộc hệ thống Phổ Điền* đấy, hả? Là xem ai tiền thì đó bệnh ?”

(*Phổ Điền: Một chuỗi bệnh viện tư nhân khét tiếng ở Trung Quốc, từng dính nhiều bê bối lừa đảo bệnh nhân để kiếm lợi nhuận.)

Cố Nam Cảnh phản bác, vì dám mở miệng, sợ tiếng.

Nhị ca của bình thường dựa IQ cao để thắng tất cả các trò chơi, luôn lạnh lùng tự chủ, mà bây giờ Mặc Thiên cho phát điên.

Thật sự nhịn nổi mà!

Hắn cố tình kiếm cớ vài câu với cấp để phân tán sự chú ý, mãi mới giữ vẻ nghiêm túc, gây họa mặt nhị ca.

Hai chia một bản báo cáo, gửi cho đại ca coi như thành nhiệm vụ.

Cố Hoằng Thâm chỉ nhắn cho mỗi một chữ: “Tốt.”

Vậy là vở kịch náo loạn hôm nay coi như kết thúc.

Cố Thiếu Đình và Cố Nam Cảnh rời khỏi tòa nhà khám bệnh, đến khu nội trú.

“Nhị ca, để Mặc Thiên ở ? Có ai lừa nữa ?”

“Không, con bé đang chơi vui với mấy con mèo con ch.ó kìa.”

“Vậy nó coi bói cho bác sĩ với y tá ?”

“Không.”

“Vậy nó…”

“Không!”

Cố Thiếu Đình chỉ bịt miệng thằng em , vì chính cũng chẳng chắc chắn.

… đó là Mặc Thiên mà…

Khi hai về đến khu nội trú, trong, suýt nữa cảnh tượng mắt dọa c.h.ế.t khiếp.

Dưới tòa nhà bệnh viện, đen nghịt một đám , , bò, khom lưng.

Từng từng , chổng cả m.ô.n.g lên đang bận rộn cái gì.

Cố Thiếu Đình thức trắng đêm, đầu óc mơ hồ như nồi cháo loãng, đột nhiên cảnh cho giật b.ắ.n như điện giật, cả tê dại.

Anh nghiến răng: “Cái con nhóc phiền phức của gây họa .”

Cố Nam Cảnh , bĩu môi: “Rõ ràng là em gái của .”

Hai em lập tức bước nhanh sân, nhưng miệng vẫn đùn đẩy , chẳng ai chịu nhận cái đứa gây họa .

Cả hai đều bắt đầu nghi ngờ, liệu con nhóc là hóa của Long Vương , chỗ nào nó xuất hiện, nơi đó bao giờ yên bình…

Lại gần mới phát hiện, hóa đám bệnh nhân tâm thần đang đào đất trật tự.

Người thì dùng xẻng sắt đào, dùng gậy đào, kẻ còn dùng cả giá treo chai truyền dịch để đào, thậm chí cầm chổi lông gà mà đào!

Trong bệnh viện tâm thần, xưa nay ai cũng hành động kỳ quặc riêng, nhưng bao giờ cảnh tượng đồng bộ thế

Hai từ xa quan sát, tìm kiếm bóng dáng của con nhóc gây họa.

Không ngờ, thấy Mặc Thiên cả.

Chẳng lẽ bọn họ oan uổng con nhóc ?

Tiếc là, các nhân viên y tế đang trói ngược cây cho Mặc Thiên cơ hội rửa sạch tội danh.

Vừa viện trưởng thả xuống, bọn họ lập tức tố cáo tội trạng của Mặc Thiên!

“Viện trưởng! Có một cô nhóc từ đến, đột nhiên xuất hiện trong tòa nhà!”

“Nó tự ý chạy lung tung, vòng quanh một lượt những nhốt bên trong quá đáng thương, nó đưa bọn họ ngoài chơi. Sau đó tất cả cửa đều mở! Không ai nó mở bằng cách nào!”

“Chúng báo cảnh sát, nhưng bệnh nhân bắt giữ chúng , cho chuyện. Số lượng bệnh nhân quá đông, chúng chống !”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-112-dan-benh-nhan-tam-than-di-choi.html.]

Hơn ba mươi nhân viên y tế, một câu, một câu, tuy lộn xộn, nhưng Cố Nam Cảnh hiểu.

Tóm một câu—Mặc Thiên gây họa

Cố Nam Cảnh lập tức tổ chức chia bắt bệnh nhân.

bệnh nhân tâm thần ý chí chủ quan mạnh. Không Mặc Thiên gì với bọn họ, mà ai nấy đều vác theo đồ nghề trong tay, chuẩn quyết chiến với nhân viên y tế.

Một cuộc bạo loạn sắp nổ !

lúc , kẻ gây họa cuối cùng cũng xuất hiện.

Chỉ thấy Mặc Thiên xách hai chiếc túi đen lớn, miệng ngân nga một điệu nhạc, chân một con mèo đen theo, từng bước thong thả .

Vừa thấy cô, Cố Nam Cảnh lập tức lao tới, túm lấy gáy áo cô: “Chuyện gì đây? Em thả bọn họ gì?”

Mặc Thiên tam ca túm gáy, cảm thấy nhột.

Cô rụt cổ , mới giơ tay lên, chìa chiếc nhẫn ngọc tay : “Trong mấy đứa nhỏ đang loạn. Em tính một quẻ, thấy nền bệnh viện thứ gì đó.”

Nghe , Cố Nam Cảnh nhíu mày: “Thứ gì?”

“Mấy thứ… liên quan đến chết.”

Cố Nam Cảnh nghiến răng đến sắp vỡ.

Lúc chỉ đặt hệ thống cho bộ não của con nhóc , khôi phục cài đặt gốc, đó cài một hệ điều hành khác!

Hắn chỉ đám bệnh nhân , chậm rãi hỏi từng chữ: “Vậy em định thế nào để họ ?”

“Làm xong việc thì tự về.” Mặc Thiên thuận miệng đáp.

Sau đó, cô bước đến mặt đám bệnh nhân tâm thần, giơ chiếc túi đen trong tay lên, lắc lắc: “Thần điểu bắt về cho , tìm thứ , ai cũng phần!”

Nghe Mặc Thiên , đám lập tức hăng hái hẳn lên.

Mặt nền xi măng đào bới cực kỳ gọn gàng.

Chẳng mấy chốc, một mảng đất trống hiện .

Người bình thường ai dám tiến lên, vì đụng những , chỉ thể tự chịu hậu quả…

Tình hình cứ thế giằng co.

Không ngờ, cuối cùng bọn họ thực sự đào thứ gì đó…

Chỉ thấy vài bệnh nhân tâm thần từ trong hố sâu ôm một chiếc hộp gỗ, hò reo phấn khích: “Có ! Có !”

Mặc Thiên hài lòng ôm lấy chiếc hộp.

mở ngay mặt bọn họ, mà giữ đúng lời hứa, chia cho mỗi một con “thần điểu”.

Khi cô lấy , bộ nhân viên y tế đều trợn tròn mắt.

Chẳng là… những con chim sẻ bay đầy trời đó

Cái á? Thần điểu á?

rõ ràng, đám bệnh nhân tâm thần thực sự coi đây là thần điểu…

Mỗi đều vui vẻ nhảy nhót, nâng niu con chim trong tay mà chơi.

Rất nhanh đó, những chú chim vỗ cánh bay lên, hướng về phía tòa nhà nội trú.

Bệnh nhân tâm thần vui vẻ đuổi theo chim của .

Cuối cùng, tất cả đều chạy về tòa nhà.

Thậm chí còn ngoan ngoãn phòng bệnh của .

Rồi ý thức—tự khóa cửa

Mọi thứ trở về như cũ.

Nhân viên y tế đều c.h.ế.t lặng.

Họ đang mơ ?

Đây là mơ đúng ???

Dưới tòa nhà khám bệnh, gian yên lặng.

Cố Nam Cảnh từ trong , mặt Mặc Thiên, cau mày hỏi: “Con chim em bắt, thần kỳ chỗ nào?”

“Biết bay mà.” Mặc Thiên đắc ý đáp.

Cố Nam Cảnh suýt thì phun máu.

Chim nào mà chẳng bay chứ!

Hóa , cách khống chế bệnh nhân tâm thần, chính là… điên hơn họ một bậc!

Mặc Thiên chẳng để tâm đến ánh mắt của tam ca.

Cô vuốt ve chiếc hộp gỗ trong tay.

Cuối cùng cũng tìm chốt mở.

“Cạch” một tiếng, chiếc hộp mở

Vừa thấy bên trong, đồng loạt hít một lạnh.

Trong chiếc hộp nhỏ

Lại hai bộ hài cốt trẻ con!

Loading...