Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 113: Quẻ bói nói—Cứu cô ấy!
Cập nhật lúc: 2025-03-24 17:15:35
Lượt xem: 282
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bộ hài cốt nhỏ và ngắn.
Rõ ràng là của một đứa trẻ.
Cố Thiếu Đình tuy chuyên gia trong lĩnh vực , nhưng vẫn thể đoán đó là một đứa trẻ ba, bốn tuổi.
Hắn chằm chằm chiếc hộp gỗ cũ kỹ, bên trong là những mảnh xương đập vỡ, nhét chật cứng.
Trông giống như một bộ hài cốt trong quan tài mục nát, đó ai đó đào lên, đập nát nhét hộp gỗ.
Cố Thiếu Đình cau mày: “Ra tay tàn nhẫn ? Một đứa trẻ mất trăm năm, còn đào lên, bẻ gãy xương chôn xuống nữa?”
“Xương mới chôn lâu, tìm . Người trong bệnh viện oán khí quá nặng, phong thủy . Chôn hài cốt ở đây, oán khí của đứa trẻ càng bùng lên. Nhà sẽ càng xui xẻo hơn.”
Cố Thiếu Đình: “Nhà ? Là nhà chúng .”
Nghe , Mặc Thiên thở dài: “Mấy đầu óc vấn đề, thật khó dẫn dắt.”
Nói xong, cô đá đá viên sỏi chân, tiếp tục chơi đùa với mèo và chó.
Cố Thiếu Đình cảm nhận sự ghét bỏ sâu sắc.
Rõ ràng, ngoài chuyện Cố gia tiền, thì cô còn chẳng hài lòng điều gì khác.
Mấy trong nhà, cô chỉ hận thể “dọn dẹp” sạch khỏi Cố gia.
Cố Thiếu Đình bất lực thở dài.
Sáu em bọn họ thảm đến mức một kẻ mù chữ chê là đầu óc chậm chạp, đáng để phí công dạy dỗ…
Chắc chắn là do cách mở khóa đứa em gái sai.
Tuyệt đối thể nào.
Hoặc cũng thể… bọn họ đúng là ngốc thật.
“Viện trưởng, xong !”
Khi ba em đang bàn bạc cách xử lý bộ hài cốt, một y tá nhỏ hốt hoảng chạy tới.
Cô thở hổn hển, đến mức năng rõ ràng.
“Viện trưởng, bệnh nhân tầng thượng bỏ trốn !”
“Cái gì!” Sắc mặt Cố Nam Cảnh chợt lạnh , lập tức xoay chạy về phía tòa nhà nội trú.
Hắn ngờ Mặc Thiên ngay cả cửa tầng thượng cũng mở.
Trong tòa nhà, tầng một và hai là phòng kiểm tra, từ tầng ba đến chín là phòng bệnh, tầng mười đến mười hai là văn phòng nhân viên y tế, còn tầng mười ba chỉ nửa tầng là phòng VIP, chỉ duy nhất một bệnh nhân…
Cố Nam Cảnh phát điên lao bên trong.
Mặc Thiên đầu , theo bóng lưng tam ca chạy .
Cố Thiếu Đình cái đầu đội lệch mũ của cô, thật lắc thử xem bên trong chỉ nước .
Hắn thở dài một , chỉ tay Mặc Thiên: “Em đó, loạn quá ! Ở đây ngoan ngoãn chơi với mèo và chó , giúp tam ca em tìm .”
Dứt lời, Cố Thiếu Đình cũng bước tòa nhà.
Đi hai bước, đầu, nữa cảnh cáo Mặc Thiên.
“Không hết, chỉ chơi với mèo và chó thôi!”
Mặc Thiên ngoan ngoãn chơi với mèo và chó.
mèo chó chạy.
Nên cô đuổi theo.
Cứ thế mà chạy mãi, cô đuổi theo đến tận sân bệnh viện.
Ở đó một khu rừng nhỏ.
Mặc Thiên chậm rãi vòng trong rừng, mèo chó thì chạy mất tăm.
Trong rừng thấp thoáng vang lên tiếng hít thở của một phụ nữ.
Mặc Thiên chẳng cần nghĩ gì, đôi chân tự quyết định, nhảy nhót chạy về phía đó.
Đi hai bước, từ trống giữa những cây, cô thấy một phụ nữ mặc đồ bệnh nhân.
Cô ngã xuống đất, nửa nghiêng sang một bên, dựa cây.
Mặc Thiên mang đôi giày vải, bước chân nhẹ nhàng, lặng lẽ tiến gần lưng cô .
Bất thình lình lên tiếng: “Cô định chạy trốn ?”
Người phụ nữ giật hét lên, hoảng sợ lùi : “Cô là ai!”
Cơ thể cô gầy yếu, cổ tay, cổ chân mỏng manh như một bé gái mười hai, mười ba tuổi.
Khuôn mặt cô trắng bệch, gần như chút huyết sắc, đôi mắt to tròn trừng lên đầy sợ hãi, giống như một con nai nhỏ hoảng loạn trong rừng.
Mặc Thiên chăm chú cô : “ đến chơi.”
Nghe , phụ nữ quan sát cô một lúc, bức tường cao thể với tới.
Đột nhiên, cô quỳ sụp xuống, siết c.h.ặ.t t.a.y Mặc Thiên, cầu xin: “Cô bé, cứu với, giúp trốn ngoài ! tìm con !”
“Con cô?”
“ , con !”
“Họ đều con chết, nhưng là ! cảm nhận ! Xin cô giúp , ơn giúp ! con !”
Người phụ nữ mà cảm xúc mất kiểm soát.
Rất giống với đặc điểm chung của bệnh nhân trong bệnh viện .
Cô cúi lạy Mặc Thiên một cách hèn mọn, cầu xin cô giúp trốn khỏi nơi giam cầm .
Mặc Thiên xổm xuống, đặt tay lên ấn đường của phụ nữ, nâng cằm cô lên, cẩn thận quan sát.
Người phụ nữ .
Dù cả khuôn mặt tiều tụy, bệnh tật, cô vẫn .
Mặc Thiên qua tướng mạo, nhẩm tính trong đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-113-que-boi-noi-cuu-co-ay.html.]
Rồi khẽ gật đầu.
“Cô đúng là hai đứa con, chúng vẫn sống .”
Câu thốt .
Người phụ nữ như hóa đá tại chỗ.
Đôi mắt cô trừng lớn, chằm chằm Mặc Thiên.
Từ ngày con tuyên bố c.h.ế.t đến nay, ba năm tám tháng, đây là đầu tiên với cô rằng lũ trẻ vẫn còn sống.
Mắt cô nhòe nước, còn rõ gương mặt của Mặc Thiên.
dám buông tay cô .
“Cô gặp chúng ? Một trai một gái, cô gặp chúng ?”
Giọng cô đầy hy vọng.
Cô mong mỏi bao để một lời xác nhận.
thực tế luôn tàn khốc.
Mặc Thiên lắc đầu: “ gặp, tính .”
Người phụ nữ , buông tay cô .
Toàn bộ cơ thể như rút sạch linh hồn, ngã xuống đất.
Ở trong bệnh viện tâm thần quá lâu.
Cô chẳng còn ngạc nhiên khi gặp những kẻ chuyện hoang đường.
một khi hy vọng.
Lúc thất vọng sẽ càng đau đớn hơn.
Người phụ nữ mặt mày xám ngoét, miệng lẩm bẩm mãi thôi: “Con … con của … con của …”
Rồi cô bật trong tuyệt vọng.
Mặc Thiên bên cạnh, cúi đầu cô .
Lúc , từ xa bỗng truyền đến giọng của đàn ông: “Mấy tìm ở sân , hai đội tìm ở sân , còn nhóm …”
Mục tiêu của họ rõ ràng là tìm phụ nữ .
Người phụ nữ lúc mới sực tỉnh.
Cô chộp lấy tay Mặc Thiên: “Cô bé, giúp một tay ? Đẩy lên tường ! bệnh nhân tâm thần, họ vu oan cho ! Ba năm , ngoài tìm con ! Cầu xin cô cứu !”
Mặc Thiên vẫn chẳng biểu cảm gì, gương mặt trông chẳng liên quan gì đến chuyện .
tay cô mò túi vải.
Lục lọi một lúc, cô lấy bộ thẻ bói bằng gỗ, chỉ để một lá trong ống tre.
Rồi cô với phụ nữ: “Có chữ, cứu cô. Không chữ, mặc kệ.”
Người phụ nữ cắn chặt môi, gật đầu với Mặc Thiên.
Dù chỉ một chút khả năng, cũng là hy vọng.
Mặc Thiên chậm rãi xuống.
Nghi thức bói toán vẫn đầy đủ.
Cô một đoạn kinh văn, đó mới mở mắt, từ tốn lắc lắc thẻ gỗ trong tay.
Người phụ nữ gấp đến mức vặn xoắn cả áo bệnh nhân thành một nút thắt.
Mãi đến khi thấy Mặc Thiên lắc thẻ, cô mới vội vã theo, bắt chước tư thế bái Phật của Mặc Thiên, thành kính vái ống thẻ gỗ.
Không ngờ, lòng thành thực sự linh nghiệm.
Thẻ bói trong tay Mặc Thiên rơi xuống, chữ khắc đó hướng lên , xiêu vẹo nhưng vẫn thể : “Thượng thượng ký” (Điềm lành bậc nhất).
Quy tắc của Đại Đạo Quán.
Bói thể tùy tiện tính, tính thì theo.
Mặc Thiên mím môi, chớp chớp mắt.
Cô phụ nữ: “Nói , cô giúp thế nào?”
Trên khuôn mặt trắng bệch của phụ nữ, cuối cùng cũng nở một nụ dịu dàng.
Cô chống tay xuống đất, cố gắng lên. Có lẽ do quá lâu vận động, trông cô yếu ớt vô cùng.
Cô Mặc Thiên đầy áy náy: “Cô bé, cô cúi xuống một chút, để đạp lên trèo qua tường, ?”
Mặc Thiên , ngẩng đầu lên bức tường.
Sư phụ từng dặn cô, hàng rào thép của tường điện.
Vịt Bay Lạc Bầy
Không động .
“Trên đó điện, cô trèo qua ?”
Người phụ nữ lộ vẻ khó xử, nhưng vẫn cắn răng: “ thử xem!”
Mặc Thiên gì, cũng cúi xuống.
Cô lấy một lá bùa dán “bốp” lên tường: “Đi qua chỗ .”
“Hả?” Người phụ nữ khó hiểu cô.
Mặc Thiên chỉ bức tường: “Đi qua chỗ . Không nhanh, dù ngoài cũng chạy xa .”
Người phụ nữ bức tường dày kiên cố.
Thật sự nghi ngờ rằng Mặc Thiên đến chơi, mà là đưa đây để điều trị…
tiếng truy đuổi phía ngày càng gần.
Cô nghiến răng, nhắm mắt lao về phía bức tường.
Kết quả.
Cô — ngoài …