Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 130: Lục ca cũng dọn đến nhà Kiều Hạc ở

Cập nhật lúc: 2025-03-26 14:48:51
Lượt xem: 254

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Món quà tội nghiệp vứt lăn lóc đất.

Không ai nhận.

Mấy trai m.á.u mặt thương trường lẫn chính trị chắc cũng ngờ ngày ghét bỏ đến mức

Cố Hoằng Thâm các em trai.

“Ai dọn đến nhà Kiều Hạc ở? Không thể để hai đó sống chung một .”

Câu hỏi mấy em khó xử.

Từ nhỏ bọn họ Cố Hương Vi và Kiều Hạc hôn ước.

Từ đó, mấy em nhà họ Cố liền thấy gã Kiều nhị mắt.

Khúc mắc tích tụ từ bé.

Oán hận ngày càng sâu.

Chẳng cứ hóa giải là hóa giải .

Anh em nhà họ Cố hết đùn đẩy .

Đẩy qua.

Rồi đẩy .

Ai cũng nhờ vả gã Kiều nhị.

Cuối cùng, hết cách…

Chỉ còn một tuyệt chiêu—

Oẳn tù tì.

Một ván quyết định thắng thua.

Sáu em chỉ mất ba mươi giây là giải quyết xong chuyện .

Vinh hạnh nhận trọng trách , ai khác—

Chính là kẻ xui xẻo muôn đời.

Tèng teng teng teng—

Lão Lục nhà họ Cố!

Cố Bạch Dã tay trái xách hộp cơm.

Tay kéo vali của .

Lên đường đến nhà Kiều Hạc.

Mẹ nó, lớn từng từng tặng quà cho ai.

Lần đầu tiên thế , dành cho con cáo già Kiều nhị.

Cố Bạch Dã chịu cú sốc tinh thần lẫn thể xác…

Hắn đến nhà Kiều Hạc, ai cản.

Cứ thế thẳng phòng khách.

Phát hiện trong phòng chỉ Diệp Phi, Kiều Hạc và Mặc Thiên đều lầu.

Cố Bạch Dã ném phịch hộp cơm lên bàn.

“Em gái ?”

Diệp Phi nhướng mắt về phía cầu thang, “Tầng hai.”

“Cái gì?” Cố Bạch Dã sững .

Tầng hai là phòng ngủ.

Chuyện thể nghĩ sâu, càng nghĩ càng phát điên.

Cố Bạch Dã nổi cơn lao lên lầu.

Đáng tiếc, đối thủ của Diệp Phi, ba giây đè xuống.

Đánh , chỉ thể gào lên lầu.

“Kiều Hạc, đây! Đừng rùa rút đầu! Tránh xa em gái , cứ bám lấy họ Cố thế hả!”

Cố Bạch Dã gào inh ỏi lầu.

Hồi lâu, Kiều Hạc xuất hiện hành lang tầng hai.

“Lục thiếu gia, phát điên thì cửa quẹo trái, về tìm Tam ca của .”

Cố Bạch Dã mặc kệ lời châm chọc của Kiều Hạc, “Kiều nhị, Mặc Thiên , để con bé đây!”

Kiều Hạc: “Cô ấybận.”

“Có gì cứ với , chuyển lời giúp.”

Cố Bạch Dã: “???”

Bận cái gì chứ.

Giờ mà bận cái gì?

Cố Bạch Dã càng càng chịu nổi.

Hắn vặn tay, gầm lên với Kiều Hạc: “Kiều nhị, mà dám đụng Mặc Thiên một ngón tay, bẻ gãy xương !”

Kiều Hạc bật khẽ.

Hất cằm hiệu cho Diệp Phi.

Diệp Phi nhận ánh mắt của thiếu gia, lúc mới buông tay.

Cố Bạch Dã mặt lạnh tanh, lao thẳng lên tầng hai.

Kiều Hạc hất cằm, chỉ về phía phòng của Mặc Thiên.

Cố Bạch Dã đen mặt, trừng Kiều Hạc một cái, bước thẳng tới cửa phòng.

Cửa đóng.

Đứng ngoài cửa, thể thấy rõ ràng.

Lúc , Mặc Thiên đang quỳ một tấm đệm tròn, mặt là một chiếc bàn nhỏ, cô bé chống tay lên bàn, cầm bút lông, nghiêm túc vẽ thứ gì đó.

Cố Bạch Dã đưa mắt quanh, phát hiện căn phòng chẳng khác nào một tiệm hương liệu.

Đủ loại trầm hương, bùa chú bày khắp nơi.

Trên tấm bảng đen âm tường phía còn dán đầy ảnh chụp của các ngôi chùa, đạo quán khác

Cố Bạch Dã hết một lượt.

Sau đó , trừng mắt với Kiều Hạc, bực bội hỏi: “Con bé định ?”

Kiều Hạc: “Xây đạo quán.”

Vịt Bay Lạc Bầy

Cố Bạch Dã sững .

Hắn ngờ câu trả lời là thế

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-130-luc-ca-cung-don-den-nha-kieu-hac-o.html.]

Hóa cái gọi là “chuyện cả đời”…

Là chuyện ?

Đứng ở cửa, cô nhóc đang nghiêm túc vẽ vời, lòng Cố Bạch Dã bỗng nhiên chua xót.

Không là con bé thứ thích.

Mà là bọn họ đủ hiểu nó…

Cố Bạch Dã phiền Mặc Thiên.

Hắn đầu , chạm mắt với Kiều Hạc ngay phía .

Nghiến răng, gì.

Lướt qua Kiều Hạc, liếc một cái đầy ý tứ, bước xuống lầu.

Giây phút , Cố Bạch Dã…

Buộc thừa nhận bản lĩnh của Kiều Hạc.

Biết cách nắm bắt sở thích của khác, ai chơi .

Cố Bạch Dã càng nghĩ càng bực, bảo cô nhóc ngay cả vàng cũng mê nữa.

Mẹ nó.

Cáo già đúng là cáo già.

Cố Bạch Dã tìm bừa một căn phòng trong nhà Kiều Hạc ở lì luôn.

Không thèm hỏi ý kiến Kiều Hạc.

Hắn cũng quyền ý kiến!

Bông cải trắng nhà họ Cố đặt ở đây, chẳng lẽ cần cử trông chừng ? Lỡ heo gặm mất thì gì? Giết heo? Mổ heo? Hay là chiên, xào, hấp, hầm heo?

Kiều Hạc cũng gì, còn bảo hầu sắp xếp phòng ốc cho Cố Bạch Dã đàng hoàng.

Tối hôm đó, Cố Bạch Dã căn bản ngủ .

Phòng cô nhóc bên , đến tận rạng sáng vẫn còn sáng đèn, Kiều Hạc vẫn ở cùng.

Cố Bạch Dã như một ông bố già, len lén quan sát…

Vừa xót xa, quản nổi…

Cứ thế mà thức đến nửa đêm.

Mãi đến lúc hai lầu cuối cùng cũng ai về phòng nấy.

Lúc , trái tim Cố Bạch Dã mới chịu rớt xuống khỏi cổ họng…

Sáng sớm, Cố Thiếu Đình đến.

Diệp Phi cau mày, đám họ Cố sắp coi nơi như nhà đến nơi.

Không vui mặt: “Nhị thiếu gia nhà họ Cố, nhà họ Kiều.”

Cố Thiếu Đình liếc Diệp Phi: “Cậu họ Diệp, đừng lo chuyện của họ Kiều.”

Diệp Phi: “…”

Nhà họ Cố ai dễ chịu hơn chút ?

Lúc , Mặc Thiên từ lầu bước xuống.

Cố Thiếu Đình thấy Mặc Thiên, lập tức sải bước tới: “Thiên Thiên, Nhị ca chuyện với em.”

Mặc Thiên dừng chân.

Đợi .

Cố Thiếu Đình đến, mặt đầy khó xử.

Ngập ngừng mấy giây, cuối cùng mới mở miệng, vẻ đầy khó xử: “Vu Kim cướp .”

Nghe , Mặc Thiên nhíu mày, nghiêng đầu chằm chằm Cố Thiếu Đình.

“Anh đồng bọn với bọn họ ?”

Cố Thiếu Đình: “…”

Một thùng nước bẩn tạt thẳng .

Vậy mà cãi

Vu Tôn một . Vu Kim thứ hai.

Nói là đồng bọn, đúng là nghi ngờ hợp lý…

sự thật là…

Mấy chuyện của tổ huyền học, tổ khoa học bọn họ thật sự lực bất tòng tâm…

Mặc Thiên lật xem mấy tấm ảnh.

Ánh mắt dừng hai nhóc “chuyên tông xe gây chuyện”.

Trong hình giám sát chỉ chụp một góc mặt của hai đứa nhỏ.

Cả hai nhỏ, gầy, qua chỉ tầm ba, bốn tuổi.

Mặc áo vải xanh, giày vải đen, trông như đạo sĩ.

Mặc Thiên mím môi.

“Hai thằng nhóc con cướp phạm nhân?”

“Ừ.”

Cố Thiếu Đình dù thấy mất mặt, nhưng vẫn thừa nhận.

Người đúng là hai đứa nhóc cứu .

Mặc Thiên xong, biểu cảm gì, nhét mấy tấm ảnh tay Cố Thiếu Đình.

“Đi bắt , đây.”

Nói xong, cô bé xách chiếc túi nhỏ, lắc lư bước cửa.

Cố Thiếu Đình cạn lời theo cô nhóc.

Hắn đến đây để báo cáo.

Hắn là đến nhờ cô giúp đỡ!

Cố Thiếu Đình đau đầu, vội bước nhanh đuổi theo.

“Thiên Thiên, còn một tin nhắn nữa.”

Vừa , rút điện thoại , đưa cho Mặc Thiên xem tin nhắn nhận sáng nay.

[Lấy ba món pháp khí của Vu Y Cốc, đến đổi giải dược của Kiều An Khang.]

Mặc Thiên từng chữ một.

Ngừng nửa giây.

Sau đó phất tay với Cố Thiếu Đình.

“Đồng ý .”

Loading...