Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 156: Ghi Chép Vô Nghĩa
Cập nhật lúc: 2025-03-29 14:20:36
Lượt xem: 258
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cố Thiếu Đình kinh hãi Mặc Thiên.
“Em ai cơ? Sở Dương? Cháu trai của ông Sở?”
Mặc Thiên liếc một cái, ánh mắt đầy vẻ khinh thường:
“Lão Nhị, còn trẻ thế mà lãng tai mất trí nhớ ?”
Cố Thiếu Đình, “…”
Có ai thể trị con bé !
Giảm bớt một chọc tức giận thì sẽ mất hai cân thịt chắc?
mà… cũng chẳng ai thể trị nổi cô.
Nếu thật dám quản, bọn họ khi còn xông ngoài liều mạng với đó luôn chứ…
Cố Thiếu Đình thở dài một , ánh mắt lảng vảng về phía Mặc Thiên chỉ ban nãy.
Anh dán chặt mắt đầy bụi và khí mặt, nhưng tìm thế nào cũng chẳng thấy bóng dáng Sở Dương .
Anh sang Mặc Thiên:
“Thiên Thiên, em cứu Sở Dương đúng ? Sao còn tay? Ông cụ Sở sắp phát điên vì lo .”
“Chưa đến giờ.” Mặc Thiên đáp hời hợt.
Nói xong, cô kéo cửa xe, trong.
Nhìn sang Sở Dương, cô hất cằm châm chọc:
“Lúc tìm c.h.ế.t cũng gấp gáp như thế ?”
Sở Dương, “…”
Vịt Bay Lạc Bầy
Đại sư, chỉ tổn thương lòng , còn tổn thương cả một vong hồn …
Người đúng là ác quá mà!
Khi Mặc Thiên đến đồn cảnh sát khu Đông Sơn,
Cô chào đón vô cùng nồng nhiệt, như thể một vị đại hùng khải trở về.
Cố Thiếu Đình theo , mặt lộ nụ hài lòng của một ông bố hiền từ.
Cô nhóc tuy quái dị, nhưng lúc cần thể dựa .
Bất kể là trúng ăn may do chính nghĩa thúc đẩy, thì với vụ án lớn , cô nhóc thực sự việc vì nước vì dân, mang lợi ích cho nhân loại.
Trong giây lát, bóng dáng nhỏ nhắn bỗng trở nên thật vĩ đại trong mắt .
cảm giác đó chỉ kéo dài năm giây.
Bởi vì ngay khi thấy Đồng Anh Tư, Mặc Thiên lập tức sang Cố Thiếu Đình:
“Chuyển khoản cho 500, sẽ để chị dâu hai chuyện với .”
Trong khoảnh khắc đó, Cố Thiếu Đình chợt nhớ Mặc Thiên khiến Đồng Anh Tư chuyện với bằng cách nào…
Nói chuyện á?
Đâu chỉ là chuyện…
Mà là suốt cả một năm từng đủ…
Ngay tại đồn cảnh sát, cô thẩm vấn suốt cả đêm, đến mức cho chợp mắt lấy một …
Ký ức đau thương … chẳng lẽ bây giờ còn mất 500 tệ để tự mua lấy ?
Trông giống một kẻ ngốc đến thế cơ ?!
Cố Thiếu Đình lười tranh luận với cô. Mặc Thiên cũng chẳng buồn quan tâm.
Cô đầu , ôm lấy con mèo, đung đưa chiếc túi nhỏ bên , chậm rãi theo Đồng Anh Tư văn phòng cảnh sát.
Người khác biên bản lời khai đều phòng thẩm vấn. Mặc Thiên là ai chứ?
Nhất định một nơi thật thoải mái, hạt dưa, trái cây, ghế massage – tất cả đều chuẩn đầy đủ cho cô.
Người lấy lời khai là một cảnh sát trẻ. Anh laptop, gõ lạch cạch vài dòng, bắt đầu quy trình.
“Xin hỏi tại cô đến Đạo viện Dương? Cô phát hiện nơi bằng cách nào?”
Mặc Thiên đáp, “Bấm tay tính toán.”
Cảnh sát, “…”
Được , đổi cách : Tình cờ dạo.
“Vậy cô đạo viện bằng cách nào?”
Mặc Thiên, “ bắt cóc đạo sĩ Dương.”
Cảnh sát, “…” Không thể thế …
Anh gõ một dòng chữ: Mặc Thiên đến đạo viện dâng hương.
“Thế cô khống chế những tên tội phạm ?”
Mặc Thiên, “ mời thần tiên xuống giúp.”
Cảnh sát, “…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-156-ghi-chep-vo-nghia.html.]
Thôi xong, đến một chữ cũng …
Nếu nộp bản ghi chép lên , chắc chắn sẽ sếp mắng té tát, đó gửi đến trung tâm huấn luyện kỷ luật tác phong để chịu giáo huấn nghiêm khắc…
Vậy là, lời khai của Mặc Thiên vô nghĩa.
Cuối cùng, cảnh sát nội bộ thảo luận với , đành tự bịa một kịch bản hợp lý: Đạo viện Dương xảy nội chiến, đúng lúc Mặc Thiên bắt gặp nên báo cảnh sát. Sau đó, đội cảnh sát khu Đông Sơn nhận tin báo và lập tức đến hiện trường, bắt gọn bộ nhóm tội phạm…
Mặc Thiên chỉ cần ấn dấu vân tay bản khai sẵn là xong.
Rời khỏi đồn cảnh sát, Cố Thiếu Đình và Mặc Thiên đến ngậm miệng .
Diêu Phán Nhi thì .
Vì bảo vệ tâm hồn non nớt của con trai , cô sức mím môi, cố nhịn bật .
Hai đứa nhóc giờ vẫn chịu tên thật. hôm nay đồn cảnh sát, rốt cuộc cũng lộ tẩy.
Hóa , tên tiếng Anh của chúng, một đứa là Tom, một đứa là Jerry. Còn tên tiếng Trung, một đứa là “Ác Bá”, một đứa là “Ma Vương”…
Đáng yêu mà dữ dằn hết sức.
Những cái tên thật sự quá qua loa.
cũng buồn đến mức chịu nổi…
Bác, cô và của hai nhóc con hôm nay đều nhờ chuyện mà sống chết.
Khiến hai đứa tức đến mức mắt b.ắ.n tia lửa.
Chúng trừng mắt Mặc Thiên, cứ như đang đối mặt với kẻ thù đội trời chung.
Người phụ nữ xa , chính là kẻ khiến cả đám trong đạo viện của chúng bắt đồn cảnh sát!
Mặc Thiên chẳng hề bận tâm đến suy nghĩ của chúng.
Cười suốt cả quãng đường.
Cuối cùng, cô dẫn bọn chúng đến bệnh viện…
Tại đến bệnh viện?
Vì thời gian của Sở Dương sắp hết …
Mặc Thiên đến phòng bệnh của Sở Dương.
Sở Dương ngớ .
Đại sư thật sự cứu !
Khuôn mặt búng sữa gần như nở hoa vì sung sướng.
Cậu cứ sán tai Mặc Thiên, ngừng gọi “Đại sư ơi” hết đến khác, khen cô đến mức thể hái cả một vườn hoa.
đến cửa phòng bệnh, Mặc Thiên chặn .
Vệ sĩ thành hàng chắn ngang mặt cô, cho cô bước dù chỉ một bước.
Sở Hằng Phú thấy động tĩnh, từ trong phòng bệnh .
Ông chằm chằm Mặc Thiên, ánh mắt đầy cảnh giác.
“Cô đến đây gì? Trước khi điều tra rõ ai hại cháu trai , tin cô vô tội.”
Mặc Thiên thờ ơ nhún vai, túm lấy đồng hồ của Cố Thiếu Đình, giơ lên cho Sở Hằng Phú xem.
“Còn năm phút nữa, cháu trai ông sẽ chết.”
Một câu chẳng khác gì mồi lửa bùng lên cơn giận dữ của Sở Hằng Phú.
Lần cũng chính vì một câu của con bé , mà Sở Dương hôn mê suốt bao ngày qua.
Con bé xui xẻo vẫn thấy đủ , còn đến nguyền rủa Sở Dương chết?
Sở Hằng Phú tức đến mức run lên.
Chỉ tay Mặc Thiên, nhưng hồi lâu nên lời.
Lúc , Sở Dương đang lơ lửng giữa trung còn sốt ruột hơn cả ông nội.
“Ông ơi, mau cho đại sư cứu con !”
“Hết thời gian !”
Sở Dương chằm chằm chiếc đồng hồ treo trong phòng bệnh, dường như ngay cả hồn phách cũng bắt đầu toát mồ hôi.
Cậu hoảng loạn xoay vòng vòng trong trung.
Bên , Cố Thiếu Đình vẫn kiên nhẫn giải thích với ông Sở.
Cả nhóm cứ giằng co như .
Thời gian từng chút một trôi qua.
Bỗng nhiên, đèn trong bệnh viện chớp nháy vài .
Ánh mắt của Sở Dương lập tức hút chặt hai bóng đen đang chậm rãi trôi xuống từ trung.
Trái tim bỗng chốc lạnh toát…
Xong .
Người đến bắt , tới…