Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 183: Biết cái gì gọi là xã hội pháp trị không?

Cập nhật lúc: 2025-04-02 07:47:10
Lượt xem: 221

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hứa Dịch Nhiên là nam thần đang nổi tiếng.

Là giọng ca chính của nhóm nhạc thần tượng.

Lượng fan đông đảo, chẳng khác gì tà giáo.

Từ năm năm , khi mắt qua chương trình tuyển chọn, liên tục xuất hiện các bảng xếp hạng hot search.

Vịt Bay Lạc Bầy

Chỉ trong vài năm, thể mua căn biệt thự ở Thượng Kinh với giá trung bình tám trăm triệu, đủ thấy mức độ nổi tiếng đến mức nào mới kiếm tiền lớn như .

Kiều Hạc quanh biệt thự một vòng theo lời Mặc Thiên.

Anh video:

“Không căn phòng nào như em , ánh sáng đỏ.”

Mặc Thiên:

“Anh trong tìm !”

Kiều Hạc: “…”

Câu

Anh là cảnh sát chắc, thể tùy tiện thăm nhà khác.

Mà kể cả là cảnh sát cũng .

Kiều Hạc thẳng thắn hỏi:

“Nói , em tìm cái gì?”

Mặc Thiên bên video cố gắng giơ bàn tay nhỏ của , động tác để mô tả kích thước:

“Em tìm đại yêu quái!”

Kiều Hạc: “…”

Sự im lặng bao trùm như dòng sông Cam trong đêm nay.

Anh im lặng lâu.

Khiến Mặc Thiên ở bên tưởng mất kết nối.

Cô “Ê ê” vài tiếng, thấy Kiều Hạc vẫn yên, mới tiếp:

“Yên tâm, yêu quái nào cũng , còn đáng sợ hơn cả yêu quái.”

Kiều Hạc: Vẫn tiếp tục im lặng.

Đáng tiếc, Mặc Thiên hiểu “sự im lặng là sự từ chối lời”…

Vẫn cố chấp sắp xếp cho Kiều Hạc:

“Anh căn nhà , tìm căn phòng ánh sáng đỏ, ở phía đông căn phòng đó thờ một yêu quái trông giống con dơi, chắc buộc dây đỏ. Anh tóm lấy nó chạy , đừng tháo dây đỏ , đó mang đến cho .”

“Anh canh giờ, dù thế nào cũng …”

Mặc Thiên ngừng hai giây, Đồng Anh Tư bên cạnh giơ ngón tay sáu hiệu.

Mặc Thiên mới tiếp:

“Dù thế nào cũng giao cho trong vòng sáu tiếng.”

Kiều Hạc trả lời, nhưng Diệp Phi bên cạnh nhịn nữa.

Anh tức giận video:

“Đây là nhà khác, thiếu gia nhà thể tùy tiện ! Cố tiểu thư, đây gọi là xâm nhập trái phép, phạm pháp đấy!”

Nghe , Mặc Thiên dừng ba giây.

Đôi mắt đen láy chớp chớp, như đang suy nghĩ điều gì đó.

Một lúc , cô :

“Đừng trả lời. Anh là cáo già, cách hơn .”

Diệp Phi: “…”

Kiều Hạc: “…”

Cái mũ “cáo già” đội lên đúng là thiện ý chút nào.

Ngôi nhà

Anh là xông , xông , là xông đây…

Cuối cùng, Kiều Hạc đương nhiên đồng ý.

Anh cũng chẳng rõ lý do.

rằng, cô nhóc nửa đêm gọi giúp đỡ, chắc chắn là chuyện hệ trọng.

Cả đời Kiều Hạc, tuy từng chuyện ác, nhưng cũng chẳng bụng gì.

Chút lòng ít ỏi của , đều dành hết cho cô nhóc .

Kiều Hạc cúp video.

Nhìn chằm chằm căn biệt thự mặt, trầm tư hồi lâu.

Diệp Phi thấy thiếu gia đó gì, rằng đang khó xử.

Anh thử thăm dò:

“Thiếu gia, ở đây chờ , trong tìm, nhanh, sẽ để họ phát hiện.”

Diệp Phi từng là đặc công.

Đối với , chuyện xâm nhập nhà dân bất hợp pháp, cũng như ăn cơm uống nước, vô cùng bình thường…

Chỉ là giờ rửa tay gác kiếm nhiều năm.

Hiện tại, chút ý thức về pháp luật

vì thiếu gia, dù hy sinh, thậm chí mất mạng, cũng chẳng đáng gì, huống hồ là vi phạm pháp luật.

Diệp Phi xong, bắt đầu tìm chỗ thích hợp biệt thự, định lẻn .

Tiếc rằng, Kiều Hạc hề cảm kích.

Anh liếc một cái đầy khinh thường:

“Cậu cái gì gọi là xã hội pháp trị ?”

Diệp Phi: “…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-183-biet-cai-gi-goi-la-xa-hoi-phap-tri-khong.html.]

Thiếu gia mà cũng hỏi câu đó .

Anh đồng ý với Mặc Thiên là sẽ đến nhà trộm đồ, mà còn chuyện pháp trị với

Pháp trị dạy họ rằng thể nhà khác lấy đồ ?

Diệp Phi im miệng, sang một bên.

Anh chỉ chờ xem, thiếu gia nhà sẽ “hợp thức hóa” cái gọi là “pháp trị” như thế nào.

Kiều Hạc giữ vẻ mặt bình tĩnh, để lộ cảm xúc gì.

Ánh mắt lướt qua xung quanh một lượt.

Anh vẫy tay gọi Diệp Phi gần, ghé sát tai thì thầm vài câu.

Nghe xong, Diệp Phi sững sờ.

Miệng há to như nhét quả trứng, ngây .

Vừa Mặc Thiên gì nhỉ?

À, thiếu gia nhà là cáo già.

Không thể thừa nhận, Mặc Thiên đúng là hiểu rõ thiếu gia.

Nhìn cái biệt danh — gọi lắm…

Diệp Phi theo sự sắp xếp của Kiều Hạc.

Anh kiểm tra kỹ lưỡng xung quanh biệt thự, từ gần đến xa.

Cuối cùng đúng như thiếu gia dự đoán.

Ở rừng cây nhỏ bên ngoài khu biệt thự, tìm thấy đám paparazzi đang theo dõi.

Với một ngôi độ nổi tiếng như Hứa Dịch Nhiên, luôn sống ánh đèn sân khấu, sự riêng tư, đều bám theo.

Chỉ là khi nhiều khi ít, đôi khi lỡ mất dấu mà thôi.

Diệp Phi mở cốp xe.

Kiều Hạc thường ngày luôn để sẵn tiền trong cốp, nhiều lắm, nhưng vài trăm nghìn vẫn .

Diệp Phi xách theo tiền, ngoài khu biệt thự tìm paparazzi.

Trong rừng cây nhỏ hai , một béo cây, một gầy đất.

Thấy Diệp Phi tới gần, hai lập tức giấu máy ảnh.

Tên paparazzi béo Diệp Phi đầy cảnh giác:

“Anh là ai, việc gì?”

“Anh bạn, hỏi chút việc nhé?” Diệp Phi hào phóng lấy năm xấp tiền.

Tiền chẳng khác gì vé cửa.

Vừa đưa , chuyện gì cũng dễ bàn.

Hai tên paparazzi chằm chằm tiền tay Diệp Phi, ngẩn , liếc , thấy đối phương gật đầu đồng ý.

Tên béo mới lên tiếng hỏi:

“Hỏi chuyện gì?”

Diệp Phi quanh co, thẳng thắn chỉ về phía biệt thự của Hứa Dịch Nhiên:

“Trong biệt thự của đại minh tinh Hứa Dịch Nhiên, căn phòng nào phát ánh sáng đỏ ?”

“Chỉ thôi?” Tên paparazzi béo Diệp Phi đầy nghi ngờ.

Vừa , trèo từ cây xuống, tới mặt Diệp Phi.

“Nói cho căn phòng nào ánh sáng đỏ, tiền là của bọn ?”

, năm mươi nghìn!” Diệp Phi vung tiền, hào phóng như một đại gia ngốc nghếch, thèm mặc cả.

Anh nhét xấp năm mươi nghìn tay tên béo:

“Đây, .”

Cảm giác tay nặng trĩu, khóe miệng tên béo lập tức nở nụ .

Hắn cầm tiền, kiểm tra cẩn thận.

Xác định bên trong bên ngoài đều là tiền thật.

Hắn mới tươi, vỗ tay lên xấp tiền:

“Thoải mái!”

Hắn nhét tiền ba lô, đắc ý lấy máy ảnh :

“Nói cho nhé, chuyện bình thường tuyệt đối ! Chỉ em bọn , ngày nào cũng dậy sớm theo dõi, mới phát hiện bí mật của căn phòng đó.”

“Căn phòng đó ở phía đông tầng hai, là phòng hướng nam. Bình thường rèm cửa treo ba lớp kín mít, chẳng thấy gì.”

“Đó là tình cờ, bên trong hình như đánh , rèm va đập bung , lộ một khe nhỏ!”

“Lúc đó bọn đang chụp ảnh, khe hở lộ , ánh sáng đỏ chói lóa như mù mắt bọn , bao giờ thấy ánh sáng nào đáng sợ như thế, đỏ rực như máu, mà rợn ! Không dùng để gì nữa, mấy ngôi suốt ngày bày mấy thứ gì!”

Tên paparazzi béo lảm nhảm chỉ bức ảnh trong máy ảnh.

Diệp Phi qua, đúng như lời , chỉ là khe hở nhỏ nhưng chiếu một vùng ánh sáng đỏ rực, nhuộm đỏ nửa căn biệt thự.

Xem xong, Diệp Phi đảo mắt suy nghĩ.

Một lát , trả máy ảnh cho tên béo:

“Được , !”

Diệp Phi tiếp tục ôm chặt túi nhựa đen trong tay, trông như con trai ngốc nhà đại gia, nhưng là phiên bản xí.

Anh thèm để ý đến hai tên paparazzi nữa.

Một về phía con đường bên ngoài biệt thự.

Vừa ngốc nghếch:

“Quả nhiên đồ , tiêu đời , phát tài, phát tài.”

Bóng lưng như một kẻ ngốc.

ánh mắt của Diệp Phi lúc khác với nụ ngớ ngẩn.

Bước chân nhanh.

Như đang chờ một con cá lớn tự chui đầu lưới…

Loading...