Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 201: Tìm thấy bài vị tổ sư gia
Cập nhật lúc: 2025-04-04 04:08:58
Lượt xem: 250
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cố Bạch Dã Mặc Thiên với vẻ mặt méo mó.
Anh nhặt phân mèo suốt cả ngày.
Vậy mà con nhóc bảo với , xá lợi còn trong bụng mèo?
Vậy cả ngày nay bận rộn cái gì chứ!
Cố Bạch Dã Mặc Thiên, con nhóc nhỏ xíu, con mèo trong lòng cô còn béo hơn cả cô, cả hai đôi mắt đen láy đều ngây thơ vô tội, khuôn mặt hai trông như thể đang : “ sai.”
Cố Bạch Dã thực sự hiểu thế nào là “đấm bông”.
Anh tức mà chẳng chỗ phát tiết, đành móc một điếu thuốc từ túi, nhưng đưa lên miệng, ngửi thấy mùi phân mèo còn vương tay.
Chết tiệt, đúng là thể sống nổi nữa.
Cố Bạch Dã cáu kỉnh ném điếu thuốc xuống đất.
dù tức là thế, khi Mặc Thiên, vẫn cố kìm nén cơn giận trong lòng, miễn cưỡng nở một nụ .
“Thiên Thiên, Lục ca từ sáng tới tối dám chớp mắt, cứ chằm chằm con mèo ngốc … À , con mèo mập . Anh đảm bảo nhặt hết ‘sản phẩm’ của nó, bỏ sót.”
Nói , Cố Bạch Dã chỉ hai giúp việc phía .
Chỉ thấy mỗi cầm một chiếc kẹp rác, xách một túi nhựa đen.
Người ăn nhiều thì thải nhiều.
sáng nay Tiểu Hắc ăn chút xíu, mà cũng thải hai túi…
Cố Bạch Dã nghiến răng ken két.
Anh giật lấy túi từ tay giúp việc, đưa cho Mặc Thiên.
“Thiên Thiên, đây là phân mèo, cũng là một tỷ, giao cho em đấy.”
Mặc Thiên cúi đầu túi nhựa đen, nhận, từ tốn :
“Em cần nhặt phân, em thể hỏi Tiểu Hắc.”
“???”
Cố Bạch Dã nhíu mày, “Em thể hỏi nó, mà còn bắt nhặt phân?”
Mặc Thiên chớp mắt, nghiêm túc đáp, “Tiểu Hắc vui.”
Cố Bạch Dã, “%¥#&*@%%#¥…”
Lục ca đây vui!
Cố Bạch Dã hàng ngàn câu chửi thề, nhưng đều nghẹn trong miệng!
Lần , Mặc Thiên chờ nổi giận.
Cô chủ động đến hỏi Tiểu Hắc, “Tiểu Hắc cô cô, con cần tìm xá lợi, cô vệ sinh ở , dẫn con tìm ? Tìm , tối nay Cố Lão Lục sẽ bóc cua cho cô.”
Nghe đến cua, Tiểu Hắc lập tức kêu “Meo~” một tiếng.
Dù là linh thú, nhưng việc tự bóc cua vẫn quá khó đối với mèo.
Tiểu Hắc nhe răng Cố Bạch Dã, từ trong lòng Mặc Thiên nhảy xuống đất.
Cả nó cuộn tròn như một quả bóng, lăn lông lốc về phía biệt thự.
Mặc Thiên bước theo nó, từng bước chậm như rùa bò.
Cô .
Chỉ còn Cố Bạch Dã nguyên tại chỗ, bước nổi một bước.
Anh nghiến răng, tức giận bảo giúp việc:
“Đi mua mười cân cua lông, để xem no c.h.ế.t con mèo ngốc !”
Nói xong, giận đùng đùng bỏ .
Người giúp việc theo bóng lưng Cố Bạch Dã, tặc lưỡi.
Lục thiếu gia đúng là tổn hại bản chỉ để hài lòng mèo…
Tiểu Hắc chạy phòng Mặc Thiên.
Nó lôi từ gầm giường một thùng giấy.
Nhìn vẻ nặng.
Lúc Tiểu Hắc kéo một góc thùng , Mặc Thiên xổm xuống, giúp nó kéo cả thùng ngoài.
Thùng đậy nắp.
Mặc Thiên trong, cả liền sững .
Cô chớp chớp mắt, chỉ thứ bên trong thùng giấy, “Tiểu Hắc cô cô, đây là cô lấy trộm ?”
Nghe , Tiểu Hắc hài lòng, “Meo!” một tiếng, nhe răng.
Mèo lấy thì gọi là trộm!
Rõ ràng là nhặt mà!
Mặc Thiên vuốt lông Tiểu Hắc, bắt đầu lấy từng món khỏi thùng giấy.
Trong thùng gì khác, chính là bài vị của tổ sư gia…
Mặc Thiên lấy từ thùng giấy tổng cộng bảy cái.
Cô quỳ xuống đất, gầm giường, phát hiện bên trong còn hai thùng giấy nữa.
Cô đoán bên trong là gì…
Mặc Thiên tiếp tục kéo hai thùng đó .
Đếm đếm , tổng cộng mười bảy cái, thừa, thiếu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-201-tim-thay-bai-vi-to-su-gia.html.]
Hơn nữa, gầm giường còn đặt một lư hương, mỗi ngày Tiểu Hắc cô cô còn quên thắp hương cho các tổ sư gia…
Cố Bạch Dã ở cửa.
Kinh hãi đống đồ sàn nhà.
Anh kêu lên vài tiếng, lắc đầu.
Không hiểu tại Tiểu Mặc Thiên nhà lớn lên thế .
Con mèo ngốc dám thắp hương gầm giường? Chuyện chẳng là mưu sát bất thành …
rõ ràng, suy nghĩ của Mặc Thiên và cùng một hướng.
Mặc Thiên thu dọn bài vị của các tổ sư gia, những trách Tiểu Hắc, mà còn giơ ngón cái khen ngợi:
“Tiểu Hắc cô cô, quả nhiên lợi hại, thấy Cố gia biến thành âm trạch, liền lập tức mời tổ sư gia về trấn trạch.”
Dù cái chân đèn quá tà khí, mời tổ sư gia về cũng tác dụng gì.
gừng càng già càng cay.
Không hổ là Tiểu Hắc cô cô già chết, lập tức nghĩ cách trừ tà!
Tiểu Hắc cô cô thấy lời khen, ngẩng cao đầu đầy đắc ý.
Một một mèo cứ thế tâng bốc lẫn .
Chỉ Cố Bạch Dã là đầu đầy dấu chấm hỏi.
Nhà biến thành âm trạch?
Chẳng lẽ là do cái chân đèn hương thơm mà Cố Hương Vi mang về nhà?
Thực Cố Bạch Dã vẫn hiểu rõ Mặc Thiên rốt cuộc đang bận rộn chuyện gì.
Cô nhóc ngày nào cũng Cố gia sắp suy tàn, nhưng Cố gia to như , hơn nữa tài sản thuộc về một , thể bại là bại ?
Tất nhiên, Cố Bạch Dã hiểu cũng là bình thường.
Vì Mặc Thiên bao giờ rõ.
Chuyện bắt đầu từ lúc Sài chân nhân còn sống.
Trước khi mất, Sài chân nhân dặn dò Mặc Thiên tiết lộ cách phá giải nguy cơ của Cố gia cho Cố gia .
Bất cứ việc nào liên quan đến tổn hại khác để đạt mục đích của đều là thiên cơ thể .
Giống như bảo một rằng chỉ khi khác c.h.ế.t thì mới sống .
Loại chuyện thể thành lời.
Vì , Mặc Thiên chỉ Cố gia sắp suy tàn, nhưng rõ mệnh cách xuất hiện như thế nào.
Điều khiến Cố gia đều mù mờ, cảm thấy như hiểu lời Mặc Thiên , nhưng tại cô …
Cố Bạch Dã đầu óc rối bời, hỏi:
“Thiên Thiên, rốt cuộc nhà chúng sẽ xảy chuyện gì?”
Mặc Thiên đầu , bình thản thốt ba chữ:
“Biến thành nghèo.”
Cố Bạch Dã xoa trán, tiếp tục hỏi:
“Vậy thế nào để cứu?”
Câu hỏi khiến Mặc Thiên khựng .
Vịt Bay Lạc Bầy
Cô ngẩn một lúc, khẽ thở dài:
“Hình như cứu .”
Cố Bạch Dã: “…”
Câu chuyện chẳng kết thúc luôn …
lúc đó, Mặc Thiên cũng để ý đến nữa.
Cô , tập trung cái thùng giấy đầu tiên.
Tiểu Hắc cô cô kéo thùng , điều đó nghĩa là xá lợi ở trong thùng.
Mặc Thiên cẩn thận lục lọi, đồ mà Tiểu Hắc cô cô giấu, thậm chí ngay cả Mặc Thiên cũng tính , giống như bài vị gầm giường mấy ngày mà cô cảm nhận chút nào.
Mặc Thiên tìm một lượt, nhưng thấy chỗ nào thể giấu đồ.
Cuối cùng, ánh mắt cô dừng ở góc phòng, nơi đặt chiếc bát đồng đựng đầy thức ăn cho mèo.
Tiểu Hắc sợ đói, lúc nào cũng dự trữ lương thực cho .
Mặc Thiên ôm chiếc bát ngoài, đưa tay trong bát, sờ tới sờ lui, quả nhiên đúng như cô dự đoán.
Xá lợi thực sự trong bát.
Mặc Thiên phấn khích cầm xá lợi lên.
Khoảnh khắc đó, mắt cô như hiện lên hình ảnh Sài chân nhân tỏa ánh vàng rực rỡ.
Cố Bạch Dã thấy xá lợi, cũng thở phào nhẹ nhõm.
Bất kể xá lợi từ , dù cũng tìm thấy …
Cố Bạch Dã kịp thở đều, tặc lưỡi, cảm thấy cái bát mèo quen quen.
Cố Bạch Dã tiến gần, ngắm nghía một lúc.
Trời ạ, cuối cùng cũng nhận !
Đây chẳng là chiếc bát công đức của đại sư Hoằng Quang mà đại ca mua với giá ba triệu !
Cố Bạch Dã kinh hãi chỉ cái bát mèo:
“Thiên Thiên, em… em… em mua cái bát là… là để đựng thức ăn cho mèo ?”