Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 202: Bài vị tổ sư gia lại được gửi về nhà họ Kiều

Cập nhật lúc: 2025-04-04 11:28:06
Lượt xem: 239

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vẻ mặt ghét bỏ của Cố Bạch Dã, Tiểu Hắc vẫn thể .

Nó bất ngờ nhảy lên Mặc Thiên, cắn chặt cái bát của , ánh mắt sắc bén, đầy chiếm hữu.

Nhìn như : “Ngươi dám cướp bát cơm của , dám lật tung đầu ngươi.”

Trong đầu Cố Bạch Dã vang lên vài tiếng ong ong.

Anh vội trái .

Xác định xung quanh ai.

Anh mới xua tay về phía Tiểu Hắc:

“Ngươi giữ bát cẩn thận, cần, nhưng ngươi cũng đảm bảo lấy cho khác thấy, đặc biệt là đừng để đại ca của thấy, ! Nếu xảy chuyện mèo mất mạng, chịu trách nhiệm.”

Cố Bạch Dã nào ý định cướp bát.

Anh chỉ mong cái bát nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của Cố Hoằng Thâm.

Đại ca cái bát giúp Kiều Hạc kiếm hơn hai triệu, tức đến mức bốc khói.

Nếu cô nhóc mua cái bát về để bát ăn cho mèo, sợ rằng đại ca sẽ tức đến mức đột quỵ.

Cố Bạch Dã ý thức rằng nơi nên ở lâu.

Từ khi Mặc Thiên về nhà, cảm thấy cuộc sống tràn ngập nguy cơ…

Giờ phút , Cố Bạch Dã chỉ nhanh chóng đem xá lợi trả cho chùa Thiền Pháp.

Giải quyết xong việc lớn .

Anh đưa tay về phía Mặc Thiên:

“Thiên Thiên, đưa xá lợi cho Lục ca, ngày mai em tìm đại ca lấy tiền.”

Mặc Thiên thấy đưa tay , liền vội vàng nắm chặt xá lợi trong nắm tay nhỏ của :

“Vẫn thể đưa cho , em tìm nó còn việc.”

“Em tìm nó gì?” Cố Bạch Dã nghi ngờ em gái.

Mặc Thiên cầm lấy chân đèn hương thơm bàn, lắc lư mặt Cố Bạch Dã:

“Phá giải cái thứ quỷ quái .”

Nói xong, cô đặt chân đèn hương thơm xuống sàn nhà.

Tự xếp bằng bên cạnh chân đèn.

Mặc Thiên tay kết Bắc Đẩu quyết, hai mắt khép hờ, miệng niệm chú.

Giọng cô nhẹ nhàng mà nhanh chóng.

Theo giọng trong trẻo của cô, trong nhà họ Cố bỗng nổi lên cơn gió.

Rèm cửa và ga trải giường trong nhà gió thổi tung, lắc lư dữ dội.

Tầng lập tức vang lên những tiếng hét hoảng loạn.

Cũng thôi, nhà đóng cửa kín mít mà trong phòng nổi gió lớn!

Lúc , nhà họ Cố quả thật giống như lời cô nhóc , trông như một âm trạch…

cô nhóc thể hô phong hoán vũ, Cố Bạch Dã vẫn dọa sợ một phen.

Anh lập tức xổm xuống đất, ôm chặt Tiểu Hắc tròn vo.

Con mèo mập , đừng ngốc , nhưng nó thần bí lắm…

Cố Bạch Dã ôm Tiểu Hắc, Mặc Thiên phép.

Gió càng thổi càng mạnh, nhiệt độ trong phòng càng lúc càng giảm.

Cho đến khi luồng âm phong thổi đến mức căn phòng trở nên tối tăm, Mặc Thiên mới nâng xá lợi trong tay lên.

Tay , hai ngón tay hợp nhất, chỉ về phía xá lợi, ngay lập tức xá lợi tự bay về phía miệng chân đèn hương thơm.

Khoảnh khắc xá lợi áp lên miệng chân đèn, luồng âm phong trong phòng liền biến mất.

Như thể từng xuất hiện.

Tiếng hét lầu cũng im bặt.

Mọi thứ trở về như bình thường.

Lúc , Mặc Thiên mới thu xá lợi từ miệng chân đèn hương thơm về, đưa nó cho Cố Bạch Dã:

“Nè, trả cho đó. Ngày mai nhớ tìm đại ca lấy tiền.”

Cố Bạch Dã: “…”

Hóa , dù lấy một tỷ, cô nhóc cũng nhất quyết tìm xá lợi ?

Cố Bạch Dã càng lúc càng kinh ngạc với khả năng tài chính của cô nhóc.

Không dám gì khác, chứ chuyện lừa trai thì cô thật sự chừa đường lui.

Cố Bạch Dã thở dài, chọc nhẹ đầu Mặc Thiên:

“Gọi là trai của chúng , trai của .”

“Ồ.” Mặc Thiên đáp hờ hững, vẻ mặt đầy qua loa.

Cố Bạch Dã xoa xoa thái dương.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-202-bai-vi-to-su-gia-lai-duoc-gui-ve-nha-ho-kieu.html.]

Nói cô nhóc ngốc, nhưng cô cũng ngốc, hai nhóc con cô dạy dỗ rõ ràng.

đến lượt thì cứ mơ màng.

Cố Bạch Dã cô nhóc, bất đắc dĩ khẽ.

Đừng cô nhóc vẻ ngốc nghếch, thực trong lòng cô rõ ràng.

Anh bước tới xoa xoa cái mũ nhỏ của Mặc Thiên:

“Cảm ơn đại sư Thiên Thiên nhà chúng , xá lợi sẽ đem trả chùa Thiền Pháp , ngày mai sẽ giúp em tính sổ với đại ca.”

Nói xong, Cố Bạch Dã chuẩn rời , cầm xá lợi trong tay mà cảm thấy nóng rực.

Không ngờ, mới nhấc một chân lên, chân còn như cái kích ngàn cân giữ .

Vịt Bay Lạc Bầy

Anh cúi đầu xuống, ban đầu thấy gì cả.

Nhìn kỹ mới thấy con mèo mập đen sì, đang bám chặt chiếc quần tây đen của , cả hình như hòa một với cái quần.

Cố Bạch Dã cúi xuống, vỗ nhẹ Tiểu Hắc:

“Tiểu Hắc, cua lông bảo mua , để trả đồ, xong sẽ về bóc cua cho ngươi.”

Tiểu Hắc chịu buông, vẫn bám chặt quần Cố Bạch Dã.

Cả con mèo như : “Bữa cua ăn, ngươi, đừng, hòng, !”

Cố Bạch Dã trong nhà ăn, mặt mày đen thui, bóc cua cho Tiểu Hắc.

Mặc Thiên kéo chiếc xe nhỏ của , lộc cộc lộc cộc về phía nhà Kiều Hạc.

Tìm bài vị tổ sư gia , đương nhiên báo cáo với một tiếng, tiện thể mang về thờ ở nhà họ.

Nhà họ Cố dương khí quá nặng, thích hợp để thờ bài vị.

Nhà Kiều Hạc thì khác, phong thủy , trừ Kiều Hạc , ai ở đó cũng mập mạp khỏe mạnh.

Mặc Thiên lắc lư bước , Kiều Hạc đang trong phòng khách, thấy thấy tiếng.

Tiếng lộc cộc của chiếc xe nhỏ, đặc biệt mang tính uy hiếp, giống như tiếng giày cao gót vang lên trong bãi đỗ xe ngầm trong phim kinh dị.

Kiều Hạc liếc Diệp Phi đang chơi điện thoại bên cạnh, trêu ghẹo:

“Đại sư Mặc Thiên tới , còn mau nghênh đón.”

Diệp Phi , lập tức ngẩng đầu, trò chơi trong tay bỗng mất hết hứng thú.

Cậu ném điện thoại lên ghế sofa, dậy:

khóa cửa, cô tới chắc chắn chẳng chuyện gì .”

Vừa dứt lời, Mặc Thiên kéo xe .

Diệp Phi, chậm rãi : “Hôm nay tới báo tin vui.”

Diệp Phi nhíu mày.

Miệng quạ đen báo tin vui?

Sợ rằng ma trong mộ cũng bật .

Trên mặt Diệp Phi tràn đầy vẻ tin.

Mặc Thiên để ý, tiếp tục kéo chiếc xe nhỏ đến mặt Kiều Hạc, đặt cái túi sợi gai to lên bàn:

“Anh cần áy náy nữa, bài vị tổ sư gia của tìm .”

Kiều Hạc xong, nhướng mày:

“Ồ? Tìm thấy ở ?”

Trước đó, Kiều Hạc kiểm tra hết camera trong nhà, nhưng hiểu nhiễu từ gì, hình ảnh luôn nhiễu, che mất kẻ tình nghi.

, đến giờ vẫn tìm kẻ trộm bài vị.

Không ngờ mới từ An Tân về hôm qua, hôm nay Mặc Thiên tìm bài vị tổ sư gia.

Kiều Hạc bất ngờ, cô nhóc lúc hiệu quả như .

Mặc Thiên vòng vo, thẳng thắn luôn đáp án:

“Là Tiểu Hắc cô cô, tha bài vị về nhà họ Cố, đặt gầm giường .”

Kiều Hạc: “…”

Diệp Phi: “…”

Thế nào gọi là “ ăn cắp la làng”…

Vậy mà còn bảo thiếu gia nhà đừng áy náy…

Đại sư Mặc Thiên, đúng là thấu hiểu câu “mỗi ngày kiểm điểm bản , ”…

Mặc Thiên nhận sắc mặt hai , một nữa mang bài vị về thờ trong phòng.

Lần , cô còn đặt một lá bùa trong phòng, ngăn cho ai dám di chuyển bài vị tổ sư gia nữa.

Sau khi sắp xếp xong việc, Mặc Thiên mới phòng khách.

Vừa đối diện với ánh mắt của Kiều Hạc, cô nhe răng .

Kiều Hạc thấy nụ gian xảo đó, chẳng cần Mặc đại sư thêm câu nào, trong lòng chợt cảm thấy lạnh toát…

Thôi , tối nay là một đêm gây họa

Loading...