Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 228: Tam ca, Tam tẩu, cháu trai – cả nhà bị bắt

Cập nhật lúc: 2025-04-06 15:39:43
Lượt xem: 186

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Người chuyện rõ ràng là ngăn cản Mặc Thiên giải cứu nhà họ Cố.

Vận mệnh và khí vận của nhà họ Cố, “thiên đạo ưu ái” cấp bậc cao nhất.

Ngoài việc con cháu thưa thớt, thì gần như khuyết điểm nào – là phúc phần.

Thế nhưng, từ thế hệ Cố Tư Niên bắt đầu cướp lấy phúc khí nhà họ Cố.

Bao nhiêu năm qua tuyệt đối dạng thường.

Tài lực ít nhất cũng thuộc hàng nhất nhì, thậm chí còn giàu hơn cả nhà họ Cố.

Vịt Bay Lạc Bầy

Cho nên Mặc Thiên mới :

Kẻ cướp phúc khí đó, rốt cuộc là nhà nào…

Mặc Thiên quỳ mộ chân nhân Sài, lấy hương trầm và lư hương từ túi đeo bên , đốt hương lên.

Cô quỳ chân mộ, tay cầm bát quái bàn, cung kính hành lễ ba .

“Sư phụ, là ai động đến tro cốt của , xin chỉ điểm cho tử một hai.”

Không lời thừa, Mặc Thiên xoay bàn bát quái, chờ đợi chỉ dẫn từ sư phụ.

ngờ— chẳng gì xảy .

Chỉ … bia mộ gỗ của chân nhân Sài mộ,

“cộc” một tiếng đổ ngửa phía ,

ngửa mặt trời, trông y như đang thở dài, chấp nhận phận.

Mặc Thiên hiểu ngay.

Ý của sư phụ rõ ràng:

“Việc của , con đừng quản.

Cốt nhục hóa thành đất, thì tùy duyên .”

Sư phụ siêu thoát thành tiên, đương nhiên sẽ chấp nhặt một hũ tro tàn.

Mặc Thiên thì thể.

Rõ ràng kẻ đang nhắm cô.

Nếu cô cứ để mặc cho kẻ càn, còn thể diện gì nữa?

Mặc Thiên đưa tay vỗ nhẹ bia mộ, dựng nó lên.

“Sư phụ, con sẽ nhanh chóng tìm tro cốt của .

Người cho rằng nó chỉ là một nắm đất, quan trọng, thì chỉ con mới phép vứt, khác, !”

Nói xong, Mặc Thiên dậy, nắm chặt mảnh vải vàng trong tay, xuống núi.

khi cô rời , cái bia mộ gỗ nữa “ngã vật ” một cách tuyệt vọng…

Chân nhân Sài:

“Đồ ngoan… Sư phụ là con tìm nhanh lên …”

“Bố! Tăng tốc !”

“Bố ơi, bay lên luôn !”

Hai nhóc con ghế an ở băng ghế , la hét ầm ĩ, như thể bắt Cố Nam Cảnh lái xe thành máy bay.

Không hai đứa nhỏ gì, bỗng nhiên nằng nặc đòi đến tìm cô cô.

Từ khi Mặc Thiên rời khỏi nhà, hai nhóc bắt đầu níu lấy Diêu Phán Nhi, năn nỉ đòi theo đến Đại Đạo Thôn.

Cứ thế mè nheo suốt mấy tiếng đồng hồ, gào.

Cuối cùng bà nội chịu nổi nữa, gọi Cố Nam Cảnh từ bệnh viện về, bảo đưa hai đứa nhỏ tìm Mặc Thiên.

mà nửa đêm nửa hôm, cả nhà bốn mới còn xe như thế .

Diêu Phán Nhi thấy hai đứa nhỏ yên phận, liền nhẹ nhàng trách mắng:

“Hai đứa yên, loạn trong xe. Lần như nữa, Đại Đạo Thôn xa, mà cô các con còn việc quan trọng , đến quấy rầy, ?”

Cố Nam Cảnh Phán Nhi mà chẳng tí uy nghi nào, ngay hai nhóc sẽ lời.

Anh lập tức phối hợp, nghiêm giọng:

“Không ? Ngồi yên! Còn ồn ào nữa là ba xe về nhà ngay!”

Vừa dứt lời, hai đứa nhỏ lập tức ngoan ngoãn im.

Diêu Phán Nhi vui.

Cô lấy hết can đảm, lắp bắp với Cố Nam Cảnh:

“Anh mắng tụi nó, xứng!”

Cố Nam Cảnh: “…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-228-tam-ca-tam-tau-chau-trai-ca-nha-bi-bat.html.]

Làm bố mà mất hết thể diện mặt hai con trai.

chẳng tức chút nào.

Phán Nhi chịu chuyện với , là một bước tiến lớn trong lịch sử .

Còn đòi gì nữa chứ!

Cố Nam Cảnh lập tức gật đầu:

“Phán Nhi đúng, em và hai con gì, đều . Chỉ cần em lên tiếng là !”

Diêu Phán Nhi xong, lập tức im re.

Xem , cũng dám nữa

Mặc Thiên cùng đang xuống núi.

nhận , kẻ nguy hiểm, thể mà cô thể đối phó nổi.

Trước đây núi Đại Đạo,

Mặc Thiên và Tiểu Hắc là đại tỷ, chân nhân Sài chỉ là lão nhị.

Hai mươi năm sống núi, cô từng tiếp xúc với thế giới bên ngoài, cũng từng gặp ai đạo pháp cao hơn .

giờ, thể khống chế bộ dân làng, đạo pháp chắc chắn vượt xa cô.

Mặc Thiên mang đầy tâm sự, im lặng cả đường.

Lúc , Kiều Hạc phía , chợt nhớ gì đó, hỏi:

“Thiên Thiên, phía hình như chúng sẽ đến núi Đại Đạo.

Dân làng trông sạch sẽ, giống trúng tà lâu.

Hơn nữa đạo quán núi cũng mới đập phá ngay khi chúng đến.

Nghĩa là… theo dõi từ lúc chúng xuất phát.

Em nghĩ tới là ai báo tin ?”

Mặc Thiên lời Kiều Hạc, lập tức bắt đầu suy nghĩ.

Từ lúc xuống núi đến giờ, não cô việc quá tải mỗi ngày.

Hai mươi năm dùng đến não, ba tháng nay đều dùng bù hết.

Mặc Thiên suy nghĩ một lượt, vẫn đoán là ai.

dừng chân, tiếp tục bước xuống núi.

Kiều Hạc cũng phiền cô.

ba còn xuống đến chân núi, tiếng và tiếng hét của trẻ con vọng lên:

“Cứu mạng! Cứu mạng!”

Kiều Hạc nhíu mày, cúi đầu đồng hồ:

“Còn bốn mươi phút nữa, chẳng lẽ dân làng tỉnh sớm ?”

Mặc Thiên vốn định : “Không thể nào.”

tiếng động ở chân núi khiến cô thể nên lời.

Lông mày cô nhíu chặt.

Theo lý, lá bùa của cô thể mất hiệu lực sớm.

… dân làng thực sự tỉnh.

Mặc Thiên hiểu, nhưng giờ thời gian để nghĩ.

Nghe tiếng kêu cứu, cô lập tức chạy vội xuống núi.

Chạy bao xa, cô nhận giọng ban nãy là của ai.

Là hai đồ nhóc của cô!

Không do dự nữa, Mặc Thiên chạy nhanh hơn.

Rất nhanh, cô lao tới chân núi.

Lúc , Cố Nam Cảnh, Diêu Phán Nhi, cùng hai đứa nhỏ đều dân làng bắt .

Vừa thấy Mặc Thiên, Cố Nam Cảnh hét lớn:

“Thiên Thiên! Cẩn thận!”

Mặc Thiên họ đầy nghi hoặc:

“Sao mấy đến đây?”

“Hai nhóc con cứ đòi tìm em.” – Cố Nam Cảnh giải thích.

Cả bốn đến thôn, xuống xe, còn kịp rõ làng thế nào, thì thấy một đám dân làng đất bỗng đồng loạt dậy, lao về phía họ, cho kịp phản ứng, liền vây kín cả nhà.

Thế nhưng, khi Mặc Thiên đặt chân đến chân núi, dân làng lập tức bỏ rơi cả nhà bốn , đồng loạt đầu, lao về phía Mặc Thiên…

Loading...