Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 297: Mặc Thiên: Các người ai cũng không tìm thấy!

Cập nhật lúc: 2025-04-11 12:35:10
Lượt xem: 136

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cả đám tái mặt như gặp ma.

Chỉ Mặc Thiên là bình tĩnh như thường.

Tô Như Lan hoảng hốt nắm lấy tay Mặc Thiên:

“Thiên Thiên , lục tẩu con ? Rốt cuộc là chuyện gì?”

Mặc Thiên gọn lỏn:

“Chị tìm cha ruột.”

“Con bé một ?” – mặt Tô Như Lan tái xanh, trắng bệch.

Tuyết Nhi đang mang thai song thai! Cái bụng to như thế mà một xông hang ổ bọn ác nhân?

Tô Như Lan dám tưởng tượng sẽ chuyện gì xảy

Dù là mạng của Tuyết Nhi, hai đứa trẻ trong bụng, đều thể lấy để mạo hiểm!

con bé nhà , Mặc Thiên, cái gan nó to đến mức trời cũng đỡ nổi

Tô Như Lan nước mắt trào , gấp đến độ phát run:

“Thiên Thiên, con… con chị dâu đang ở đúng ? Mau đưa Tuyết Nhi về !”

Mặc Thiên thấy , liền lấy trong túi con một chiếc khăn tay nhỏ, đưa cho bà.

“Con , nhưng thể cho . Cũng đừng tìm.”

“Cháu gì thế hả?!” – Cố Ngọc Uyên xong nổi trận lôi đình, bước nhanh .

Bà cụ giận đến nỗi tóc dựng lên từng sợi:

“Bây giờ Vũ Tuyết đang mang thai! Đi cũng bất tiện, cháu để nó cùng bọn , cháu toan tính cái gì ! Lập tức tìm Vũ Tuyết! Cháu gì thì hết cho cả nhà!”

Cố Ngọc Uyên lệnh đầy uy nghi.

Thế nhưng Mặc Thiên chẳng buồn để ý.

Cô mặt biểu cảm, xoay :

“Các sẽ tìm . Cũng cần tìm. Tuyết Nhi sẽ .”

Nói xong, cô ôm Tiểu Hắc lưng bước biệt thự.

Cố Ngọc Uyên tức đến độ suýt bốc khói tại chỗ.

Bà ôm đầu, thở hổn hển.

Tô Như Lan vội vàng tiến lên trấn an bà.

Những còn thì kịp lo cho mấy chuyện đó nữa, tất cả rời khỏi nhà, bắt đầu cuộc truy tìm Vũ Tuyết…

Lúc , Vũ Tuyết – mà cả nhà đang truy lùng – Trì Tu Viễn đưa đến một nơi bí mật.

bịt mắt suốt dọc đường.

nơi , nhưng cô vẫn cố giữ tỉnh táo, lắng những âm thanh bên ngoài.

Trên đường qua cao tốc, một cây cầu dài, một đường hầm, còn cả một nhà máy ầm ầm như sấm…

Chắc nơi cách Thượng Kinh xa.

Vũ Tuyết âm thầm đoán hướng, đoán vị trí.

Rất nhanh đó, tới, kéo miếng vải dày mắt cô xuống.

Ánh sáng chói lóa khiến cô nhắm mắt .

Phải mất một lúc, cô mới dần thích nghi.

Vịt Bay Lạc Bầy

Cô mở mắt, quanh.

Bọn họ đang ở trong một nhà xưởng cực lớn, bằng tôn.

Bên trong là đồ nghề quen thuộc – công cụ phục chế cổ vật, cùng các loại máy móc chế tác khác .

Trang ở đây còn đầy đủ hơn cả nơi việc chuyên nghiệp của cô.

Trên chiếc bàn gỗ dài hình chữ nhật đặt hai món cổ vật giống hệt .

Nhìn qua là —đây là một xưởng chuyên giả cổ vật.

Hai món bàn cực kỳ tinh xảo, từ cách của cô qua, gần như phân biệt nổi là thật, là giả.

Vũ Tuyết sững .

Đột nhiên, một cánh tay từ phía vươn , khoác lên vai cô:

“Thấy quen ?”

Vũ Tuyết giật , lập tức nghiêng tránh khỏi bàn tay đàn ông.

Cô liếc Trì Tu Viễn, lạnh giọng:

“Anh phục chế cổ vật cho ? Anh định dùng nó gì?”

Trì Tu Viễn nhướng mày, nụ giả tạo:

“Tất nhiên là để lừa mấy kẻ ngốc . tin tay nghề của em. Chỉ cần em chịu khó vài tháng, một món siêu cấp mô phỏng, chúng đủ sống cả đời.”

Vừa , lấy tay khẽ nâng cằm cô, đầy khiêu khích.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-297-mac-thien-cac-nguoi-ai-cung-khong-tim-thay.html.]

Vũ Tuyết ghê tởm lùi , tránh bàn tay :

“Đừng chạm . Anh đưa đến đây chỉ để việc, thêm điều kiện nào khác.”

Trì Tu Viễn thế, nhún vai đầy thản nhiên:

“Họ Cố thể cho em cái gì, cũng thể. còn thể giúp em nuôi con, coi chúng như con ruột. Sau cùng em phụng dưỡng cha . Em còn gì mà hài lòng?”

Vũ Tuyết xong, bụng như cuộn trào, chỉ nôn.

Cô cố gắng nén cảm giác ghê tởm, ép chuyển hướng suy nghĩ…

“Giữa còn , đừng mấy lời đó. Nghe tai khiến trông như đồ lưu manh. Lùi . Nói cho , bố đang ở ?”

Trì Tu Viễn xong, khẩy, nụ chỉ dính da, dính lòng.

“Cái đó thì… để xem bản lĩnh của em . Nếu em năng lực, gặp bố e là khó. nếu là bố vợ của thì khác.”

Trì Tu Viễn bật tràng âm trầm, vang vọng cả nhà xưởng, vang lên những tiếng vọng nặng nề.

Vũ Tuyết gương mặt biến thái , nghiến răng ken két.

Một lúc lâu , cô mới rặn một câu:

“Nói , phục chế thứ gì?”

Bên , nhà họ Cố lục tung khu vực quanh núi, nhưng vẫn tìm tung tích Trì Tu Viễn đào tẩu.

Vết chân để loạn xạ, đường thì vòng vèo phức tạp, chẳng chút giá trị phân tích nào.

Khu vực quanh núi bỏ hoang từ lâu, nơi rộng lớn như , camera giám sát đếm đầu ngón tay.

Trì Tu Viễn dễ dàng lợi dụng các góc c.h.ế.t của camera mà thoát .

Cả nhà họ Cố tìm suốt một ngày, chẳng thu gì.

Trời tối hẳn, đành về nhà.

lúc đó cũng là giờ cơm tối.

Tô Như Lan dắt Mặc Thiên xuống lầu.

moi thông tin gì cụ thể, nhưng ít cũng một lời đảm bảo từ con gái - Tuyết Nhi sẽ .

dù thế, lòng Tô Như Lan vẫn nặng như đá đè.

Dù gì cũng là con dâu, đang mang thai đôi… mà yên lòng ?

Hai con xuống tới nơi, mấy em nhà họ Cố cũng trở về.

Tô Như Lan vội vàng bước lên hỏi:

“Thế nào ? Có tin tức gì của Tuyết Nhi ?”

Cố Hoằng Thâm lắc đầu.

Hiện giờ lão Lục vẫn còn viện, cả, đương nhiên gánh trách nhiệm tìm em dâu và cháu.

tiếc là— tra manh mối nào.

Trong lòng Cố Hoằng Thâm khỏi tự trách.

Tô Như Lan vỗ vỗ vai con, gọi xuống ăn cơm .

Cố Ngọc Uyên và Cố Chấn Hồng cũng vẫn rời .

Giờ phút , cả nhà bàn.

Cố Ngọc Uyên ở vị trí chính, đối diện vặn là Mặc Thiên và con mèo mập của cô bé.

hai “một lớn một nhỏ” mặt, nghi ngờ trong lòng càng lúc càng đậm.

Đại ca từng , là chiếc nhẫn ngọc trong nhà gây họa.

từ khi ông nội bắt đầu đeo chiếc nhẫn đó đến nay, bao nhiêu năm , nhà họ Cố vẫn càng ngày càng thịnh vượng.

Chỉ mỗi nhà Cố Hưng Quốc là gặp chuyện.

Còn tất cả nhà họ Cố đều bình yên vô sự!

Cố Ngọc Uyên đầy tâm sự, chăm chăm Mặc Thiên.

Một lúc , bà mới mở miệng hỏi:

“Mặc Thiên, cho bà cô một chút, chiếc nhẫn đó rốt cuộc vấn đề gì?”

“Con . Con ăn cơm.” – Mặc Thiên trả lời nhẹ tênh.

Thái độ vô lễ khiến Cố Ngọc Uyên lập tức nổi giận, đập mạnh bàn:

“Vớ vẩn! Con bé —ưm ưm ưm—”

Bà còn kịp dứt lời, Mặc Thiên nhanh như chớp dán luôn một lá bùa lên miệng bà.

“Ăn cơm . đừng chuyện.”

“!!!”

Cả nhà họ Cố mắt tròn mắt dẹt, mắt ai cũng tròn như cái chuông đồng.

Tổ tông ơi!

Còn đủ loạn , mà em còn đổ thêm dầu lửa thế hả trời!

Loading...