Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 34: Lời Nào Cũng Thành Sự Thật
Cập nhật lúc: 2025-03-17 15:15:09
Lượt xem: 298
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trần Kiến Nghiệp , sững sờ một lúc lâu.
nghĩ , con nhóc còn cả chuyện ông đến đây gì, chắc chắn bản lĩnh!
Đại trượng phu thể cong thể duỗi.
Giờ chỉ cần thể cứu con trai ông, bảo ông quỳ xuống cầu xin cũng chẳng .
“Đại sư! Ngài nhất định cách cứu con trai !”
Thái độ của Trần Tổng lúc khác hẳn buổi chiều.
Không còn chút nào bất kính.
Chủ yếu là vì Trần Tuấn Lãng bắt cóc ba tiếng đồng hồ.
Dựa video bọn bắt cóc gửi đến, cảnh sát suy đoán Trần Tuấn Lãng khả năng thương nặng.
Trần Kiến Nghiệp dám chậm trễ, nhưng bản ông cũng chẳng giúp gì.
Giới thương nhân vốn tin thần phật.
Ông nhờ vị đại sư mà tin tưởng nhất giúp con trai hộ thể.
chẳng hiểu , ông vẫn cảm thấy con nhóc chút bản lĩnh.
Trần Kiến Nghiệp thành tâm chắp tay vái lạy Mặc Thiên:
“Đại sư, xin hãy cứu con trai ! nguyện mỗi năm cúng dường hương khói cho đạo quán!”
Ý ông rõ ràng.
Đại sư, ngài giá . Chỉ cần chịu cứu con trai , mỗi năm quyên bao nhiêu tiền, ngài , chi.
Điều kiện cứng rắn như , Mặc Thiên thể động lòng!
Cô nghĩ đến pho tượng Kim Thân của mười bảy đời tổ sư, mắt híp .
lời vẫn vô tình như cũ.
“ chỉ xem mệnh, đổi mệnh. Hắn tạo nghiệt quá sâu, quả hôm nay đều là nhân của ngày . Bây giờ ông trời đến thu nợ, mà nhúng tay thì sẽ sét đánh.”
Sắc mặt Trần Tổng lúc xanh lúc đỏ.
ông vẫn cố nén giận, giải thích:
“Đại sư! Con trai tuy bướng bỉnh, nhưng tâm địa thiện lương, từng hại ai. Có ngài nhất thời sơ suất, xem… xem nhầm …”
Trần Kiến Nghiệp dám nghi ngờ Mặc Thiên một cách trực diện.
Có cầu thì tất nhiên thể chọc giận đại sư.
Vịt Bay Lạc Bầy
Mặc Thiên nào uyển chuyển.
Cô đáp với vẻ mặt nghiêm túc:
“ xem nhầm, mà là ông mù. Con trai giả kè kè bên , thế nào mà ông nó là một con súc sinh?”
Câu quá đỗi thẳng thừng.
Đường đường là cổ đông lớn của một tập đoàn niêm yết, mà một con nhóc chặn họng.
Mất mặt, mất cả thể diện.
Không những chịu cứu , mà còn ngừng hắt nước bẩn nhà họ Trần.
Chuyện ai mà nhịn nổi.
Trần Kiến Nghiệp siết chặt nắm tay, tức đến nổ phổi.
“ tôn xưng cô một tiếng đại sư, là nể mặt cô.
Cô bằng chứng mà dám bôi nhọ con trai , thật quá đáng!
Nếu bản lĩnh đủ, cứu thì cứ thẳng thắn thừa nhận, năng xằng bậy cái gì mà nhân quả báo ứng?!”
Ông quát dữ, nhưng Mặc Thiên chẳng hề để tâm.
Cô vẫn chậm rãi :
“Nó con trai ông. Đời ông con trai, chỉ thể sinh con gái.”
“Cô! Cô——!”
Trần Kiến Nghiệp tức đến nghẹn họng, suýt chút nữa tắt thở.
Ông vội lục túi lấy một vốc thuốc trợ tim, đổ hết miệng.
Mãi mới thở .
Cố Bạch Dã thấy , sợ xảy án mạng, định lên tiếng hòa giải.
Trần Kiến Nghiệp giơ tay chặn , lập tức tỏ rõ lập trường:
“Chuyện của Vũ Tuyết, rảnh lo nữa. Sau nhà họ Cố cũng đừng tìm !”
Nói xong, ông giận dữ trừng mắt Mặc Thiên.
Sau đó phất tay áo bỏ , rời khỏi nhà họ Cố.
Cố Bạch Dã cạn lời.
Nhà họ Cố đúng là chịu tội cho con nhóc .
Cố Bạch Dã liếc Mặc Thiên, lạnh lùng hừ một tiếng.
Chuyện cô đến gây chuyện đến đó, quá quen, chẳng còn thấy bất ngờ.
Anh lên xe, thèm để ý đến cô, trực tiếp lái thẳng trong sân.
Từ sân đến biệt thự vẫn còn một đoạn khá dài.
Mặc Thiên cũng chẳng để bụng, ôm Tiểu Hắc, lắc lư cổng nghêu ngao hát vài câu chẳng điệu gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-34-loi-nao-cung-thanh-su-that.html.]
Ung dung thong thả bước về phía biệt thự.
Sáng sớm hôm , tin tức thiếu gia thứ tư nhà họ Trần cứu lên trang nhất.
Những cư dân mạng hồi hộp theo dõi suốt đêm cuối cùng cũng thể yên tâm ngủ.
Cố Thiếu Đình thức trắng một đêm, về đến nhà họ Cố.
Lúc , Cố Bạch Dã đang ăn sáng, thấy liền hỏi:
“Nhị ca, ăn sáng ?”
Cố Thiếu Đình liếc một cái, hất cằm chỉ lên lầu:
“Lên phòng chuyện.”
Dứt lời, liền sải bước lên cầu thang.
Cố Bạch Dã: ”…”
Anh chiếc bánh bao mới cắn một miếng trong tay, bất lực đặt bát.
Làm em trai đúng là tầng lớp thấp kém nhất trong nhà họ Cố…
Anh rửa tay chậm rãi lên lầu.
Trong thư phòng, Cố Thiếu Đình chờ sẵn.
Cố Bạch Dã bước , Cố Thiếu Đình liền thẳng vấn đề:
“Con bé đó, gặp ở ?”
“Ai?” Cố Bạch Dã sững , “Mặc Thiên ?”
Không hiểu nhị ca đột nhiên hỏi đến cô.
Anh xuống ghế xoay cạnh bàn việc, thoải mái dựa lưng , lười biếng gác chân lên bàn.
Sau đó, thở dài một đầy tiếc nuối:
“Chuyện kể từ khi em tìm Vũ Tuyết, đuổi đến Đại Đạo Thôn…”
Cố Bạch Dã tự động lược bỏ chuyện Mặc Thiên cô là con út thất lạc của nhà họ Cố.
Nhà họ Cố giàu , khi sinh con đều ở phòng VIP, nguyên cả một tầng chỉ bà là sản phụ duy nhất, gì chuyện ôm nhầm con.
Những lời nhảm nhí kiểu đó, chỉ tổ khiến nhà họ Cố nghi ngờ cô ham phú quý.
Cố Bạch Dã con nhóc ngốc đó tự hại , mới lên kinh thành đắc tội cả nhà họ Cố.
Anh chỉ kể những chuyện khác xảy ở Đại Đạo Thôn cho Cố Thiếu Đình .
Cố Thiếu Đình xong, sắc mặt trầm xuống, mày nhíu chặt.
Anh gọi Cố Bạch Dã đến hỏi chuyện, là xem con nhóc đó hậu thuẫn nào phía , hoặc kênh thông tin nội bộ nào .
Nếu một tổ chức lớn , thì cô quá nhiều …
Cố Thiếu Đình tăng ca suốt đêm ở nhà họ Trần.
Toàn bộ chuyên gia tinh của cảnh sát đều điều động đến đó.
Các nhân vật quyền lực trong nhiều lĩnh vực cũng tham gia phân tích điều tra.
Cuối cùng, đến ba giờ sáng, họ manh mối từ tiếng còi xe cứu thương trong cuộc gọi của bọn bắt cóc.
Con tin nhốt trong một căn nhà dân.
Khi cảnh sát ập đến, Trần Tuấn Lãng hôn mê bất tỉnh, chậm thêm một chút là cứu .
Xe cấp cứu lập tức đưa đến bệnh viện.
Cảnh sát bắt giữ ba tên bắt cóc, thẩm vấn suốt đêm, cuối cùng sáng tỏ sự việc.
Và sự thật—
Lại trùng khớp với lời Mặc Thiên …
Lúc thẩm vấn, càng lời khai của bọn tội phạm, Cố Thiếu Đình càng kinh ngạc.
Bức tranh đó, chính là Trần Tuấn Lãng trộm.
Hắn ngủ với phụ nữ của một cựu đại ca hắc đạo.
Đội nón xanh cho một cách thể nào “chắc chắn” hơn.
Vị cựu đại ca đó tức đến suýt nữa cắt một quả thận của , cuối cùng Trần Tuấn Lãng lóc xin bồi thường, mới miễn cưỡng tha cho một mạng.
tên ăn chơi trác táng cả ngày, trong tay gì còn tiền.
Chuyện cũng dám mở miệng xin bố.
Bất đắc dĩ, liền trộm bức tranh nổi tiếng trị giá ba mươi triệu trong nhà.
Nào ngờ vụ mất tranh gây chấn động, ầm ĩ khắp mạng xã hội.
Bức tranh , cựu đại ca dám đem bán, lấy tiền.
Thế nên gã tức giận, liền bắt cóc Trần Tuấn Lãng.
Lúc đó, vụ mất tranh quá ly kỳ.
Thậm chí Trần Tuấn Lãng còn chứng cứ ngoại phạm.
Thế rốt cuộc trộm tranh bằng cách nào?
Và tại —
Mặc Thiên hết tất cả…
Cố Thiếu Đình chìm trong suy nghĩ, cảm thấy thứ mơ hồ như màn sương dày đặc.
Anh cầm bút, xuống hai chữ “Mặc Thiên”.
Sau đó, nặng nề vẽ một dấu chấm hỏi ngay cái tên đó.