Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 4: Chặn Lục Ca, Cản Lục Tẩu
Cập nhật lúc: 2025-03-14 17:11:24
Lượt xem: 393
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 4: Chặn Lục Ca, Cản Lục Tẩu
Vũ Tuyết rời .
Một đàn ông lập tức đuổi theo rừng.
Chỉ trách hai tên lưu manh lóc la hét, mục tiêu quá rõ ràng.
Mặc Thiên thấy khuôn mặt đàn ông, sững sờ một lúc.
Không ngờ là Lục ca ngốc nghếch của cô.
Vậy chạy … chẳng chính là Lục tẩu ???
Cố Bạch Dã cũng ngờ gặp con nhóc trong rừng. Bên cạnh cô còn hai gã đàn ông quỳ sụp đất, nước mắt nước mũi tèm lem, hai tay ngừng bới đất đến mức m.á.u thịt be bét, mặt đào một cái hố khá sâu.
Vừa thấy Cố Bạch Dã, hai gã đàn ông như thấy cứu tinh, lóc gào lên:
“Anh trai ơi cứu mạng! Con yêu nữ pháp thuật, mau giúp bọn gỡ lá bùa mặt xuống với!”
Chúng gào đến lạc cả giọng.
Cố Bạch Dã quan tâm đến chúng, chỉ sải bước dài tiếp tục chạy rừng.
bước , đột nhiên bốp một tiếng, một cú tát giáng thẳng lưng .
Ngay đó, đôi chân còn theo sự điều khiển của nữa, khóa chặt giữa trung.
Cứ như thể ai đó bấm nút dừng màn hình TV .
Cố Bạch Dã nghĩ đến hai gã đàn ông đang quỳ bên , lập tức hiểu là do con nhóc giở trò. Anh nghiêm giọng quát:
“Cô gì đấy? Mau thả !”
“Không .” Mặc Thiên hờ hững đáp.
Cô chậm rãi vòng mặt , nghiêng đầu với tư thế kỳ quái: một chân nhấc lên, một tay cũng lơ lửng trung, trông như đang một chân giống gà vàng.
“Vợ gặp .”
“Nói bậy!” Cố Bạch Dã cáu kỉnh chửi thẳng: “Thả ngay, nếu đừng trách khách sáo!”
“Anh thể gì? Anh chỉ thể yên tại chỗ thôi.”
Mặc Thiên hừ lạnh một tiếng, hờ hững nhún vai, tìm một gốc cây lớn, khoanh chân xuống, bấm quyết ấn, bắt đầu nhập định.
Cố Bạch Dã tức đến mức đầu óc cuồng.
“Nhóc con c.h.ế.t tiệt, thả ngay! Tối nay bão lớn, Vũ Tuyết , cô chạy lung tung trong làng sẽ gặp nguy hiểm! Cô bao nhiêu tiền cứ , lập tức séc cho cô!”
Cố Bạch Dã cố gắng kìm nén cơn giận, nghiêm túc chuyện với cô.
Mặc Thiên như hóa điếc, thiền tĩnh lặng, chẳng thèm để ý.
Hai gã đàn ông đào hố, còn thì “bấm nút tạm dừng”, nhưng một điểm chung—mồm mép cực kỳ hoạt động.
Lúc thì năn nỉ, lúc thì chửi bới, ngừng oang oang cả buổi.
Mặc Thiên thì giống như lão tăng nhập định, chẳng buồn quan tâm.
Mãi đến nửa canh giờ , cô mới từ từ mở mắt.
Cô khép hai ngón tay , vẽ vài đường trong trung, lập tức giải trừ pháp thuật.
Cố Bạch Dã và hai tên lưu manh cuối cùng cũng tự do.
Hai gã ôm chặt tay, lăn lộn đất vì đau đớn.
Cố Bạch Dã thì tê cứng , mất một lúc lâu mới khôi phục cảm giác.
Anh tức tối siết chặt nắm đấm, vung mạnh .
Vũ Tuyết mang theo điện thoại, mất bao công sức hỏi thăm mới đây, kết quả con nhóc phá hỏng hết!
Anh nghiến răng chằm chằm Mặc Thiên, gắng kiềm chế cơn giận để giơ tay đánh con nhóc .
Cố Bạch Dã định rời .
“Đợi .” Mặc Thiên mở miệng gọi .
“Đưa hai tên đến đồn cảnh sát. Chúng cưỡng h.i.ế.p vợ , đánh mặt cô , còn xé rách quần áo cô . Chính cứu cô .”
“Cái gì?” Cố Bạch Dã xong, khuôn mặt trở nên tối tăm đầy giận dữ.
Hai gã đàn ông thấy lập tức lóc biện hộ, “Không ! Con nhóc đang lừa gạt, chính cô dụ vợ đến đây. Chúng chỉ theo để cứu vợ thôi! Anh đừng tin lời cô !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-4-chan-luc-ca-can-luc-tau.html.]
Lúc , cô gái câm còn ở đó, chẳng ai thể chứng minh lời chúng là thật giả.
Cứ tạm thoát khỏi mối nguy !
Mặc Thiên thấy lời ngang ngược của hai tên lưu manh, điềm tĩnh tiến đến mặt chúng, xuống.
Cô lạnh lùng chúng, chỉ cái hố lớn mà chúng đào, “Cái hố vẫn còn, các thật là chôn ở đây? cho các ba giây để suy nghĩ.”
Mặc Thiên dứt lời, giơ ba ngón tay lên, nhanh chóng đếm “Ba, hai, một.”
Không lấy một giây tạm dừng.
Hai tên đàn ông hoảng hồn đến mức thể nên lời, “Cô gì thế, đếm ngược như !”
chúng còn kịp dứt lời, thấy Mặc Thiên từ trong túi xách lấy một xấp giấy bùa vàng, lật từng tờ một.
Vừa thấy giấy bùa, hai tên đàn ông hoảng hốt la lên: “Á á á cứu mạng!”
Giấy bùa vàng còn đáng sợ hơn con d.a.o đặt cổ họ.
Tên đàn em trong hai , “Bốp” một tiếng tiểu quần, “ , hết, chết!”
Tên đầu sỏ quỳ bên cạnh, thấy đàn em khai , cũng đổ hết tội lên , lập tức la lên: “ cũng khai, hết!”
Vậy là hai giống như rót nước từ ống tre, liên tục khai báo, chẳng mấy chốc, họ rõ ràng hết tất cả, từ nào sắp xếp cho họ, đến cách họ tìm Vũ Tuyết.
Cố Bạch Dã xong, sắc mặt càng ngày càng đen, càng lúc càng nặng nề.
Sau khi hai tên xong, lửa giận trong bụng bùng nổ ngay lập tức, xông tới, đánh cho hai tên một trận thảm hại, mặt mũi bầm dập, đầu vỡ nát như đầu heo.
Nếu còn cần họ để khai , Cố Bạch Dã chắc chắn sẽ đánh chúng phòng chăm sóc đặc biệt!
Thấy trời sắp tối, Cố Bạch Dã hiệu cho thuộc hạ.
Không lâu , những vệ sĩ của Cố gia đến.
Sáu vệ sĩ nhanh chóng trói hai tên lưu manh , trực tiếp đưa chúng đến đồn cảnh sát.
…
Tới đồn cảnh sát, hai tên đàn ông càng khai thác rõ ràng hơn.
Chúng sợ cảnh sát chịu tiếp nhận, thả chúng .
Thế giới bên ngoài quá đáng sợ, con nhóc bùa chú và thiếu gia thể tay đánh , ai nấy đều là những nhân vật đáng sợ, còn bằng yên ở đồn cảnh sát, ít nhất thể thấy ánh sáng ngày mai.
Chúng khai rằng tất cả những chuyện là do “Lão đại” sắp xếp.
Lão đại là một phụ nữ, mỗi gặp chúng đều đeo khẩu trang lớn và kính râm, bao giờ lộ mặt.
Hai dựa cảm giác, đoán rằng lão đại ba, bốn mươi tuổi, giàu , tiền bạc bao giờ keo kiệt.
rốt cuộc chúng cũng để tìm lão đại.
Cảnh sát thẩm vấn suốt đêm, cuối cùng thu thông tin gì hữu ích, đành kết thúc buổi thẩm vấn.
Cố Bạch Dã và Mặc Thiên cũng thức khuya mới rời .
Lúc , trời ở Đạo Đại thôn bắt đầu mưa to.
Đạo Đại thôn vốn là một làng nghèo nhất cả nước, nghèo đến mức gì.
Vịt Bay Lạc Bầy
Những làng khác bắt đầu thoát nghèo, trong khi nơi chỉ đủ ăn.
Cả làng chỉ một con đường duy nhất, gặp mưa lớn càng trở thành thảm họa, như thể nghèo còn thêm đổ thêm dầu lửa.
Ra khỏi đồn cảnh sát, hai chiếc xe địa hình đậu ở cổng, Cố Bạch Dã bước nhanh lên xe, vài thuộc hạ cũng lên theo.
Chỉ Mặc Thiên, một ôm mèo, kéo xe đẩy, chịu đựng cơn mưa tầm tã.
Chỉ trong chốc lát, cô như con gà tắm mưa, ướt sũng.
Cố Bạch Dã hạ cửa sổ xe, liếc Mặc Thiên, “Nhà cô ở , để đưa cô về.”
“Nhà chính là nhà .” Mặc Thiên trả lời vô cùng nghiêm túc.
Câu khiến khỏi suy nghĩ miên man.
Cố Bạch Dã cảm nhận ánh mắt của xung quanh, ngẩng đầu, trừng mắt chiếc gương chiếu hậu, nơi những thuộc hạ của đang .
Anh đó nắm lấy một chiếc ô và ném về phía Mặc Thiên, “Bệnh viện tâm thần mới là nhà của cô.”
Nói xong, Cố Bạch Dã kéo cửa sổ .
Anh lệnh: “Lái xe .”