Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 490: Báo ứng của Mặc Thiên đến nhanh quá!
Cập nhật lúc: 2025-05-01 16:16:11
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Muốn chạy?
Không có cửa đâu!
Vịt Bay Lạc Bầy
Hai vệ sĩ nhà họ Kiều mặt mày dữ tợn chắn ngay trước mặt Mặc Thiên.
Mặc Thiên: “…”
Từ khi pháp thuật của cô bị phong tỏa, tính khí cũng tốt lên thật…
Cô mím môi, không cam lòng quay lại, liếc thấy cô gái đứng trước mặt — Sở Sở — thì trong lòng thầm niệm vài câu cầu may cho chính mình.
Còn hai nhóc con bên cạnh cô thì tâm trạng lại hoàn toàn khác.
Dù cũng bị bắt vô nhà, nhưng hai đứa nó thì hớn hở, giơ cao s.ú.n.g nước, mặt mày vênh váo như những anh hùng chiến thắng trở về.
Vừa thấy Kiều Kỳ Duệ, hai đứa dù không còn nước trong s.ú.n.g nhưng miệng thì vẫn b.ắ.n liên thanh:
“Biubiubiu~”
“Bengbengbeng~”
Ba người vừa xuất hiện, Sở Sở lập tức hiểu ra vì sao ông cụ Kiều phải ăn mặc kín mít như vậy — hóa ra là do nhà họ Cố kéo nguyên đội tới tận nhà gây sự!
Sở Sở chắn trước mặt Kiều Kỳ Duệ, trợn mắt nhìn Mặc Thiên, giận dữ mắng:
“Cô quá đáng lắm rồi! Làm ông nội tôi bị thương, chú tôi bị thương, giờ còn dạy hư cả hai đứa nhỏ, chạy tới tận nhà hành hung! Cô không thấy có lỗi sao!”
Mặc Thiên: Không nói, giữ mạng.
Cô im lặng, làm Sở Sở càng tức.
“Ông nội tôi, em trai tôi đều bị cô lừa gạt, cứ tưởng cô là người tốt! Cô đúng là trong xương đã thối nát rồi!”
Mặc Thiên: Nín thở, nhẫn nhịn.
Sở Sở đ.ấ.m như đánh vào bông, tức tới mức đứng chống nạnh, càng nhìn Mặc Thiên càng chướng mắt.
“Đồ chuyên tẩy não người khác! Làm bao nhiêu chuyện xấu, đừng tưởng dựa vào mấy trò tà môn thì trời không trị được cô! Cho dù cảnh sát không làm gì được cô, thì ông trời cũng sẽ không tha đâu!”
Mặc Thiên: Tôi không tức, tôi không tức…
Cô từ đầu tới cuối đều im lặng.
Mặc kệ Sở Sở la hét thế nào, cô cũng vờ như không nghe thấy.
Mặc Thiên hiếm khi nhẫn nhịn như vậy khiến Kiều Kỳ Duệ cũng ngẩn người ra.
Chà, hôm nay mặt trời mọc đằng tây rồi sao?
Con nhóc này từ trước tới nay chưa từng chịu thiệt, hôm nay lưỡi bị mèo ngoạm rồi à?
Ông không đoán nổi — không biết là Mặc Thiên thật sự nhẫn nhịn, hay lại đang âm thầm nghĩ ra trò xấu gì!
Đúng lúc ông định tiếp tục quan sát thì…
Cảnh sát tới rồi!
Tiếng còi hú chói tai vang khắp khu biệt thự.
Mặc Thiên, vốn đang giả chết, đột nhiên sống lại!
Nhìn đám cảnh sát đang tiến vào sân nhà họ Kiều, mắt cô sáng bừng như thấy cứu tinh.
Khi cảnh sát vừa đến gần, Mặc Thiên lập tức đứng nghiêm, giơ tay chào:
“Tôi sai rồi! Tôi tự thú! Mau bắt tôi đi!”
Cảnh sát: “…”
Lần trước cô cũng nói vậy đó!
Đây đã là lần thứ tư họ bắt cô và hai nhóc kia rồi!
Phạm lỗi liên tục, sửa hoài không hết!
Nói trắng ra, chính là ba “vị đại gia” chuyên gây rối!
Hai viên cảnh sát bất lực nhận người từ tay nhà họ Kiều.
“Lần sau đừng tái phạm nữa! Cô là tái phạm nhiều lần rồi đó, lần này không thể nhẹ tay đâu!”
“Ừ, lần này phải giam lâu lâu một chút!”
Mặc Thiên vui vẻ đồng ý ngay.
Cô hí hửng đi theo cảnh sát ra ngoài, bước chân nhẹ bẫng như muốn nhảy lên.
Sở Sở tức tới mặt mũi tái mét:
“Ông nội Kiều, cứ vậy thả họ đi à?!”
Kiều Kỳ Duệ mặt nhăn như khổ qua, ấm ức đáp:
“Chẳng lẽ ông không muốn bắt nó chắc? Là ông không bắt nổi đó!”
Ông cụ than thở như đứa trẻ bị bắt nạt.
Mặc Thiên nghe tiếng ông cụ, bước chân càng nhẹ, suýt nữa là nhảy cẫng lên.
Sở Sở nhìn dáng vẻ đắc ý đó của cô, tức nghẹn tới bật ra một câu nguyền rủa:
“Đồ sao chổi! Sớm muộn gì cũng bị quả báo!”
Mặc Thiên ấy à —
Có cảnh sát chống lưng, quá đỗi đắc ý, quên mất mình đang đứng đâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-490-bao-ung-cua-mac-thien-den-nhanh-qua.html.]
Cô quay đầu lại làm cái mặt quỷ chọc tức Sở Sở.
Ai dè!
Chỉ một cái quay đầu ấy…
Chân cô trượt một cái, cả người té thẳng xuống hồ nước bên cạnh!
“Ầm!”
Một tiếng động lớn vang lên, nước b.ắ.n tung tóe.
Mọi người sững sờ nhìn xuống hồ.
Chỉ thấy một con “gà ướt” đang chật vật ngoi lên khỏi mặt nước.
Sau đó cô ta bì bõm bơi theo dòng nước chảy.
Vừa chạy, vừa mò, vừa lội.
Cuối cùng tới được cái cống thoát nước mới dừng lại.
Mặc Thiên quay đầu lại, mặt mếu máo, uất ức than:
“Cái túi của tôi… bị nước cuốn mất rồi…”
Kiều Kỳ Duệ suýt nữa cười lăn.
Báo ứng gì mà đến nhanh thế không biết!
Bị con nhỏ này hành hạ năm ngày trời, cuối cùng cũng có ngày lật ngược tình thế!
Lúc này ông cụ rốt cuộc cũng nhìn ra —
Mặc Thiên sợ Sở Sở!
Kiểu như ông cụ sợ hai nhóc con nhà họ Cố vậy, không khác chút nào!
Hóa ra đúng là trời sinh một vật khắc chế một vật!
Sở Sở chính là khắc tinh trời định của Mặc Thiên!
Khuôn mặt già nua, héo úa của Kiều Kỳ Duệ như được bơm thêm sinh khí.
Ông xúc động nghĩ:
Trời xanh không tuyệt đường sống của ta!
Ông như trẻ lại mười tuổi, cả người hừng hực sức sống.
Nhanh chóng nắm lấy cơ hội, chống gậy đi tới trước mặt Mặc Thiên.
Nhìn con gà ướt lóp ngóp trong nước, ông cười hiền hậu:
“Nhóc con à, cháu và Sở Sở hợp tuổi lắm đó! Để ông nói giúp với cảnh sát tha cho cháu, cháu cứ ở lại nhà ông đi, ông sẽ bảo Sở Sở chăm sóc cháu thật tốt!”
Mặc Thiên: “…”
Yếu đuối, bất lực, đáng thương…
Cô sờ lên cái hông trống không, lòng đau như cắt — cái túi nhỏ sư phụ tặng cũng bị nước cuốn mất rồi!
Kiều Kỳ Duệ nhìn bộ dạng thảm hại của cô, càng thêm chắc chắn trong lòng.
Ông đứng dậy, gọi Sở Sở tới.
“Sở Sở, từ nay mỗi ngày cháu cứ tới nhà ông nhé! Cái thằng Kiều Hạc ấy, ông thấy cũng nên kiếm bạn gái rồi. Cháu và nó rất hợp nhau, ông sẽ làm bà mối cho hai đứa!”
Kiều Kỳ Duệ là người rất tinh tường.
Ông đã sớm nhìn ra tâm tư của Sở Sở.
Chẳng qua lúc trước cảm thấy cô xuất thân quá thấp,
Nhưng giờ cô đã là tiểu thư nhà họ Sở, hoàn toàn xứng đáng với Kiều Hạc.
Xét ra thì rất xứng đôi!
Trong đôi mắt già nua của Kiều Kỳ Duệ, lóe lên tia sáng sắc bén.
Kiều Hạc cái thằng ranh con kia!
Dám một mặt liên thủ với Mặc Thiên hại ông, mặt khác còn giả vờ hiếu thảo!
Bề ngoài lẫn nội tình đều để nó chiếm hết!
Thế thì, ông cũng không thể dễ dàng bỏ qua, phải cho nó một bài học mới được!
Trong đầu Kiều Kỳ Duệ đã nhanh chóng dựng ra hàng loạt kế hoạch.
Còn Sở Sở thì ngẩn ngơ tại chỗ.
Chuyện này, cô chưa từng dám mơ giữa ban ngày!
Không ngờ lại có cơ hội thật…
Trên mặt cô đầy vẻ kinh ngạc,
Nhưng ánh sáng vui mừng trong mắt đã tố cáo hết tâm trạng của cô.
“Ông nội Kiều, cháu… cháu lớn hơn Kiều Hạc đó, không hợp đâu…”
Sở Sở miệng nói vậy nhưng lòng lại không nỡ.
Kiều Kỳ Duệ nghe xong liền phất tay, cười ha hả:
“Chuyện đó không sao! Xưa nay người ta vẫn nói, gái lớn hơn ba tuổi, ôm vàng ôm bạc! Ông thấy hai đứa hợp lắm, cứ vậy đi!”