là trùng hợp thật.
Vừa định rời thì Kiều Hạc gặp ngay Kiều Kỳ Duệ từ bệnh viện tái khám trở về.
Hai ông cháu chạm mặt ngay cổng biệt thự, giả vờ thấy cũng nổi.
Kiều Hạc hạ kính xe xuống, trong bộ dạng lấm lem chật vật, giơ tay chào xe bên cạnh:
“Chào ông nội.”
Xe bên cạnh cũng hạ kính xuống.
Gương mặt tái xanh của Kiều Kỳ Duệ hiện .
Nhìn khuôn mặt , lòng Kiều Hạc khỏi phức tạp.
Đó là từ nhỏ kính trọng nhất — gây dựng cơ nghiệp cho nhà họ Kiều, là trụ cột vững chắc của cả gia đình.
bây giờ, chính cũng , rốt cuộc ông nội là , là hại.
Kiều Kỳ Duệ cũng đang chăm chú Kiều Hạc.
Kiều Hạc lúc , thật chẳng còn tí phong thái đại thiếu gia nào.
Tóc ướt rối bù bết đầy bùn đất, chiếc áo sơ mi vải lanh cũng rách một mảng lớn.
Nếu nhờ khuôn mặt đẽ chống đỡ, thì đúng là chẳng khác gì một tên lang thang gầm cầu.
Kiều Kỳ Duệ cau mày:
“Cháu mà cái bộ dạng hả? Còn cả ông Sở và Sở Sở đây, cháu ăn mặc thế để gặp khách ?”
“Kiều gia gia, chúng ngoài, nhị thiếu gia như cũng ạ.”
Cô gái bên cạnh Kiều Kỳ Duệ — Sở Sở — lập tức lên tiếng bênh vực cho Kiều Hạc.
Kiều Kỳ Duệ đầu, hài lòng với Sở Sở, trừng mắt trách mắng Kiều Hạc:
“Nhìn Sở Sở , hiểu chuyện nhường nhịn! Còn cháu, càng lớn càng hồ đồ!”
Ông nội dạy bảo, Kiều Hạc cũng chỉ lặng lẽ .
Gió nhẹ thổi, mây lững lờ, ung dung như một ông lão dắt chó dạo.
Kiều Hạc phủi nhẹ cát bụi , giọng thờ ơ:
“Ông nội, cháu cũng thấy bộ dạng hợp lắm. Thôi để cháu về đồ, quấy rầy ông tiếp khách. Hôm khác cháu tới thăm ông.”
Nói vẫy tay:
“Ông nội, tạm biệt.”
Chuẩn kéo kính xe lên thẳng.
Kiều Kỳ Duệ lập tức quát:
“Thấy hết , Sở Sở cũng lên tiếng cho cháu, còn cái gì! Xuống xe nhà đồ!”
“Không cần , cháu…”
“Ba cháu còn đang trong bệnh viện đó!”
Kiều Hạc định từ chối, liền ông cắt lời.
Lúc , Kiều Kỳ Duệ nhắc tới Kiều An Khang, rõ ràng mang đầy ý cảnh cáo.
Người thông minh cần thẳng, chỉ cần gợi chút là hiểu.
Kiều Hạc hiểu?
Mạng sống của ba , bây giờ ai nắm trong tay còn rõ, dám cãi?
Anh im lặng, chờ ông nội lệnh tiếp.
Kiều Kỳ Duệ thấy Kiều Hạc phản bác, trong lòng càng hài lòng.
Ông lạnh, giọng mỉa mai:
“Cái thằng oắt , còn tâm trạng chạy theo con nhỏ nhà họ Cố! Ba cháu viện, cháu còn định kéo cả nhà xuống vực !”
“Sau cháu đừng hết! Ban ngày thì tới bệnh viện chăm ba, thì tới công ty giúp chị cháu! Ông thấy cháu rảnh quá hóa hư !”
“Lái xe trong sân! Ông ba cháu dạy dỗ cháu cho đàng hoàng!”
Kiều Kỳ Duệ dạy dỗ đầy đương nhiên.
Kiều Hạc vẫn nghiêm túc lắng , đợi ông xong mới mở cửa bước xuống.
Anh sang dặn Diệp Phi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-494-hai-nha-ho-kieu-va-so-dinh-lien-hon.html.]
“Diệp Phi, tự lái xe về . Đợi gọi thì đón.”
Diệp Phi thấy Kiều Hạc nháy mắt hiệu, lập tức hiểu ý: thiếu gia mang túi xách của Mặc Thiên về .
Chỉ tiếc, Kiều Kỳ Duệ ?
Nhìn bộ dạng dính đầy bùn đất của Kiều Hạc, ông đoán thằng cháu lật ống cống tìm đồ !
“Cậu cũng đừng về! Lái xe sân luôn ! Làm vệ sĩ mà tận trách, cũng đáng phạt cùng!”
Kiều Kỳ Duệ quát.
Kiều Hạc: “……”
Diệp Phi: “……”
Coi như , cả hai ai trốn .
Chiếc túi nhỏ đáng thương cứ thế chơ vơ trong cốp xe, chẳng thể về tay chủ…
Bên trong đại sảnh nhà họ Kiều.
Bầu khí ngột ngạt, gượng gạo.
Kiều Hạc khách sáo chào ông Sở và Sở Sở một tiếng, lặng lẽ xuống chiếc ghế đơn ở góc.
Chân vắt chéo, ánh mắt bình tĩnh , trông chẳng khác gì tới xem kịch.
Thái độ khiến Sờ Hằng Phú tỏ khó chịu, lạnh giọng:
“Lão Kiều, đây ai cũng khen cháu ông giáo dưỡng, đối nhân xử thế, là đứa trẻ nhất trong đám con nhà hào môn.
hôm nay thấy hình như ? Hay ý kiến gì với nhà họ Sở chúng ?”
Nghe , Kiều Hạc chẳng mấy phản ứng.
Như thể ông Sở đang ai khác chứ .
Anh rõ Kiều Kỳ Duệ mời ông Sở về gì, nhưng linh cảm mách bảo — tuyệt đối chuyện gì.
Kiều Hạc giữ thái độ bất hợp tác, Kiều Kỳ Duệ giận tím mặt.
Ông liếc xéo , quát:
“Cứ theo con nhỏ nhà họ Cố lâu ngày, lễ phép tối thiểu cũng chẳng còn! Từ giờ, nhà họ Kiều tuyệt đối cấm qua với con bé đó!”
Không cần hỏi ý kiến Kiều Hạc, Kiều Kỳ Duệ mặc định theo.
Ông chẳng thèm để ý tới thái độ của Kiều Hạ nữa, sang trò chuyện với Sở Hằng Phú.
“Lão Sở, đây là mù mắt mới đồng ý cho thằng cháu đính hôn với đứa con gái đó. Bất kể là thất tiểu thư Cố giả thật, cũng đều hại nhẹ.”
“ cũng cố chấp nữa. Trước đây nghĩ bạn bè thì gả con cho , nào ngờ suýt nữa hại cả con trai, cháu trai .”
“May mắn là còn cưới. Cháu vẫn còn cứu .”
“Lão Sở, thích Sở Sở từ lâu . Trước cháu gái ông thì cũng coi như cháu gái .
Vịt Bay Lạc Bầy
Bây giờ chính thức thành cháu ông, càng thêm . Chi bằng cứ định sẵn hôn sự cho hai đứa, để chúng quen dần.”
Kiều Kỳ Duệ hề khách khí, coi như là quyết định Kiều Hạc.
Kiều Hạc nhíu mày, nghi hoặc ông nội:
“Ông nội, chuyện chẳng lẽ cần hỏi qua cháu một câu?”
“Cháu ý kiến cái gì mà ý kiến!” Kiều Kỳ Duệ lập tức gạt phăng.
Ông nghiêm giọng cảnh cáo:
“Việc bàn xong với cháu. Cháu đủ tư cách phản đối! Sinh trong nhà hào môn thì , con cháu thế gia phép tự do yêu đương!”
Kiều Hạc cau mày ông nội.
Trước ép đính hôn với Cố Hương Vi, cũng để tâm.
Dù với lúc đó, cưới ai cũng thôi — chỉ là một tờ hôn thú, ai chơi đường nấy.
bây giờ, còn nghĩ thế nữa.
Kiều Hạc vội phản ứng, chờ xem Kiều Kỳ Duệ còn chiêu gì tiếp theo.
lúc , Sở Hằng Phú bỗng hỏi:
“Lão Kiều, ông chắc chứ? Không đang giở trò gạt cháu gái đấy chứ?”
Nghe , Kiều Kỳ Duệ lập tức đầu, trợn mắt ông Sở:
“Lão Sở, với ông bao nhiêu năm giao tình, mà ông tin con bé đó hơn tin ?!”