Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao? - Chương 575: Mặc Mặc bước vào cửa nhà

Cập nhật lúc: 2025-06-12 16:15:01
Lượt xem: 101

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mặc Tiểu Nhụy đến để gia nhập cái nhà .

Cô đến là để… lật tung cả cái nhà lên.

Chỉ thấy nhà họ Cố từ xuống , từ già đến trẻ, từ nam đến nữ, từ chủ đến tớ, ai nấy đều trừng mắt giận dữ, sát khí ngút trời.

Cố Bắc Thừa còn đang hôn mê giường, tỉnh .

Vậy mà cái khiến thương dám vác mặt tới đây, ẵm con , còn chia tài sản, định mang tiền và con gả cho khác?!

Thật thể nhịn nữa!

Dù nhà họ Cố hiền đến mấy, lúc cũng ai chịu trái hồng mềm cho khác bóp.

Tô Như Lan tức đến mức chống nạnh, chẳng khác gì mụ đàn bà chanh chua ngoài chợ:

“Mặc Tiểu Nhụy, đúng là lầm cô ! Cút!

Cô đòi tiền? Một đồng cũng đừng hòng ! bố thí cho ăn mày cũng cho cô!

Còn ẵm Tiểu Kim Tử ? Mơ ! Nhà họ Cố bán sạch tài sản cũng để cô đem con hết!”

Tô Như Lan chửi vẫn .

Lại tiện tay lôi từ bàn bảo vật gia truyền – cây roi lông gà chuyên trị mấy em nhà họ Cố.

Đây là đầu tiên bà lấy nó để đánh con dâu.

“Mặc Tiểu Nhụy, cô chó gặm mất lương tâm hả?

Nhà đối xử với cô thế nào, Bắc Thừa đối xử với cô thế nào, mà bây giờ cô đ.â.m một nhát lưng?!”

“Con, con, con…” Mặc Mặc Tô Như Lan rượt vòng vòng khắp nhà.

sang Mặc Thiên, thấy cô em chồng đang ghế, nhàn nhã đung đưa chân, còn đang gặm kem que!

Mặc Mặc Mặc Thiên bằng ánh mắt cầu cứu: Giờ giải thích thế nào đây?

Mặc Thiên giả vờ hiểu, xem kịch vui như liên quan.

Mặc Mặc lập tức thấy gài hàng!

Cô thắng gấp, định giải thích:

“Là Mặc Thiên bảo con như !”

Vừa dứt lời…

Bốp!

Cây roi lông gà vung xuống lưng cô một phát, Tô Như Lan mắng:

“Cô còn vu oan cho con gái ?! Cô đúng là… cái đồ khốn nạn!”

Mặc Tiểu Nhụy đánh đến tê cả lưng.

Không chạy nữa, cô yên, ấm ức bà.

Liều .

“Thật sự là Mặc Thiên bảo con thế… Con hôm nay vốn là đến để xin ! Mẹ đánh , đánh c.h.ế.t con cũng , coi như để nguôi giận!

con cũng hết, gặp Bắc Thừa, con thề c.h.ế.t cũng rời khỏi đây!”

Lần đến lượt Tô Như Lan cạn lời:

“Cái mặt cô mà lì dữ ?!”

“Là dạy con mà. Người sống … mặt dày một chút.”

Tô Như Lan: “……”

Cây roi lông gà giơ lên trung, đánh cũng xong, đánh cũng chẳng , đơ luôn tại chỗ.

Diêu Phán Nhi nhanh chóng bước hòa giải:

“Mẹ , Mặc Mặc mấy năm nay là lừa dắt đấy chứ. Cô tẩy não, mới dụ dỗ như . Mẹ đừng trách cô nữa.

Mẹ nghĩ xem, Mặc Mặc ngốc như , nghĩ mấy chuyện ác độc?”

Mặc Mặc: “???”

Diêu Phán Nhi thèm để ý đến cô, tiếp tục cho Mặc Mặc:

“Mặc Mặc mười sáu tuổi mồ côi, cha , sách học xong bắt cóc tà giáo, còn suýt thiêu sống.

chỉ Bắc Thừa là duy nhất, nỡ hại ?

Chưa kể năm đó Mặc Mặc vì cứu An An và Ngôn Ngôn, suýt mất mạng, còn suýt hại luôn Tiểu Kim Tử nữa.

Nếu tính tội, thì cũng là vì cứu các cháu mà mới bỏ nhà !”

Diêu Phán Nhi nháy mắt với cặp sinh đôi, hiệu tụi nó mau cảm ơn thím tư.

Cặp đôi đồng loạt mặt chỗ khác, giả điếc.

Diêu Phán Nhi nghiêm giọng gọi:

“Cố Thành An! Cố Thành Ngôn!”

Hai đứa im lặng…

Mẹ gọi đầy đủ tên thế là sắp nổi trận lôi đình .

Không còn cách nào khác, hai đứa lê bước đến mặt Mặc Mặc, uể oải :

“Cảm ơn thím tư…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-phe-vat-that-nhung-biet-mot-ti-huyen-hoc-thi-sao/chuong-575-mac-mac-buoc-vao-cua-nha.html.]

Nói xong chạy biến luôn.

Tụi nó chạy, Tiểu Kim Tử lạch bạch chạy tới, ôm chầm lấy :

“Mami~ Ôm ôm~ Nhớ mami quá!”

Mặc Mặc ôm lấy bé, đau lòng hôn chụt chụt lên mặt nhỏ.

Tô Như Lan hai con ôm , cuối cùng cũng hạ cây roi xuống:

“Hồi nhỏ dặn con học hành tử tế, đừng lời lạ.

Còn con thì , lừa dắt như cơm bữa!”

Mặc Mặc: “……”

Thấy Tô Như Lan dịu giọng, cô rụt rè gọi nhỏ:

“Mẹ… con sai .”

Tô Như Lan mặt giận dỗi.

đành lòng trách cứ nữa.

cô cũng lừa, khổ sở suốt mấy năm trời.

Tô Như Lan gằn giọng:

“Thế còn cái tên rách nát Bạc Thiên Trạch ?! Cô sắp đính hôn với còn mò về nhà gì!”

“Con lừa . Ngọc Trúc là ba năm qua chăm sóc con, bảo tụi con là yêu của …”

“……”

Nhà họ Cố ai nấy cạn lời, nghi ngờ não Mặc Mặc yểm bùa.

Tô Như Lan lườm cô dữ dội.

Một lúc mới tiếp:

“Bây giờ cô khỏi nhà . Tất cả chờ Bắc Thừa tỉnh tính.”

“Thế… khi nào tỉnh ?” – Mặc Mặc nhỏ.

Tô Như Lan trừng mắt:

“Cô còn mặt mũi hỏi! Cút ngay cho !”

Mặc Mặc: “……”

Sắp đá khỏi nhà nữa…

Vịt Bay Lạc Bầy

lúc , Mặc Thiên nhảy từ tủ xuống, kéo cô :

“Ê, chị thể ! Cố lão Tứ tỉnh , thì chị gả cho tên Bạc hư hỏng , để Tiểu Kim Tử đổi tên thành Bạc Tiểu Kim!”

Mặc Mặc: “……”

Con nhỏ lên cơn nữa .

Tiểu Kim Tử giận dữ chạy tới cắn Mặc Thiên một phát.

Mặc Thiên tiện tay bẹo má bé:

“Không gọi ba dậy hả?

Ba con hết, chỉ là chịu tỉnh thôi. Hai con hợp sức tức giận quá, gọi ba con dậy !”

Tiểu Kim Tử ngẩn .

Mặc Mặc cũng ngẩn .

Hai con cùng chằm chằm Mặc Thiên:

“Em nếu chị gả cho Bạc Thiên Trạch… Bắc Thừa sẽ tỉnh?”

Mặc Mặc tròn xoe mắt, hiểu gì liên quan.

Mặc Thiên thản nhiên:

“Không chắc. Cũng thể quan tâm.”

Mặc Mặc: “……”

Mọi : “……”

Em gái ruột.

Mà đào hố hại trai hề run tay.

Nghĩ mấy trò mất nết…

Mặc Mặc tạm thời nhà.

Dù Tô Như Lan đuổi cũng đuổi .

Vì Tiểu Kim Tử thành cục nợ dính chân , tỉnh cũng dính, ngủ cũng dính, một giây một phút cũng rời.

Tô Như Lan cũng tin, hai năm rưỡi đầu đời của Tiểu Kim Tử đúng là sống bên Mặc Mặc, hai con mới thể thiết đến .

Ngọc Trúc đúng là đồ khốn.

Để chen chân nhà họ Cố, mà dám giật con từ tay nó.

Tô Như Lan xót xa.

Nhìn hai con ôm ngủ mà rơm rớm nước mắt.

Cho đến khi đoạn hội thoại của Mặc Mặc, Tiểu Kim Tử… và Cố Bắc Thừa…

Loading...