Nghe những lời , lòng Tần Vũ Niết chợt ấm áp. Một tia cảm động lóe lên trong ánh mắt, nàng khẽ :
"Dạ, cảm ơn Mạnh tỷ -"
Nói xong, Mạnh Bà chợt nhớ chuyện Thôi Phán Quan khó dễ Tần Vũ Niết ban sáng.
Trong phút chốc, mặt nàng thoáng trầm xuống. nàng cũng hiểu rõ, nàng thể lúc nào cũng ở cạnh Tần Vũ Niết để bảo vệ. Cách duy nhất là giúp Tần Vũ Niết tự trở nên mạnh mẽ, như kẻ khác mới dám động đến.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Mạnh Bà bắt đầu săm soi Tần Vũ Niết từ xuống , như đang cân nhắc điều gì đó nghiêm túc.
Rồi bất thình lình, Mạnh Bà vươn tay nhéo cánh tay của Tần Vũ Niết, đó vỗ vai nàng, thậm chí bóp bóp bả vai vài cái. Hành động khiến Tần Vũ Niết sững , ngơ ngác hỏi:
"Mạnh tỷ, tỷ đang gì ?"
Mạnh Bà phớt lờ câu hỏi, tiếp tục khám xét một lượt từ đầu đến chân. Miệng bà lẩm bẩm như đang tự đối thoại với chính :
"Ừm, thể cũng tàm tạm nhưng gầy một chút..."
Tần Vũ Niết mù mịt:
"... Hả???"
Mạnh Bà vuốt cằm suy nghĩ một lúc, như chợt nhớ điều gì, tay bà bỗng xuất hiện hai chiếc bình sứ trắng ngần. Hình dáng chúng khá giống với chiếc bình rượu mơ mà Diêm Vương từng đưa nhưng loại tinh tế hơn, lớp men ngọc ánh lên sắc xanh nhạt huyền bí, khiến khỏi tò mò.
Mạnh Bà nhẹ nhàng ném một chiếc bình cho Tần Vũ Niết, giọng điệu thoải mái:
"Cầm lấy, cái cho cô."
Tần Vũ Niết vội vàng đón lấy chiếc bình, mắt đầy vẻ thắc mắc:
"Đây là gì , Mạnh tỷ?"
Mạnh Bà , thong thả giải thích:
"Cái bình là tự tay pha chế lúc rảnh rỗi. Uống sẽ giúp cô xinh hơn, loại bỏ hết tạp chất trong cơ thể. Hiệu quả thì khỏi bàn, bảo đảm cô thấy khác biệt liền."
Mạnh Bà nâng chiếc bình thứ hai trong tay lên, khẽ lắc lư, ánh mắt sáng lên vẻ thích thú:
"Còn cái , mua ở quỷ thị. Cô mấy cái thoại bản nhắc đến Tẩy Tủy Đan ? Hiểu đơn giản đây là phiên bản lỏng của nó. Tuy là dạng nước nhưng công hiệu thua gì đan d.ư.ợ.c ! Có điều..."
Bà liếc Tần Vũ Niết, hạ giọng như dạy dỗ:
"Cơ thể cô yếu quá mức, thể nóng vội. Phải từ từ điều chỉnh, chậm mà chắc. Nghe lời , nếu bắt nạt, cô tự mạnh lên. Ít nhất cũng đủ sức để kéo dài đến khi tới cứu."
Nói xong, như chợt nghĩ đến điều gì, Mạnh Bà lục lọi trong túi áo và lấy một món đồ, ném về phía Tần Vũ Niết.
"Đây, thêm hai thứ . Tấm phù tác dụng cực kỳ tiện lợi: nếu cô gặp nguy hiểm, nó sẽ cho cô một cơ hội thuấn di. Hiểu ? Nhớ giữ cẩn thận, dùng bừa."
Tần Vũ Niết luống cuống đón lấy tấm phù, đáy mắt thoáng hiện lên sự xúc động. Ai mà ngờ , chỉ mới đầu gặp mặt, Mạnh Bà hào phóng trao cho cô một món bảo vật quý giá như .
Bảo mệnh chi bảo!
Nếu Mạnh Bà đưa tận tay với một như Tần Vũ Niết, những vật phẩm cao cấp thế chắc chắn là xa tầm với.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-tai-dia-phu-ban-com-hop/117.html.]
Đây cũng là đầu tiên một —, là một quỷ—thật lòng quan tâm đến cô như thế.
Hốc mắt Tần Vũ Niết dần đỏ hoe, giọng nghẹn ngào giấu nổi sự ơn:
"Cảm ơn Mạnh tỷ, thật sự cảm ơn ngài nhiều."
Mạnh Bà chỉ xoay cổ một vòng, âm thanh "răng rắc" vang lên đầy khí thế, vỗ vai, đ.ấ.m tay như thành một nhiệm vụ nặng nhọc. Nàng hạ giọng, vẻ lười biếng:
"Biết thì nhớ nấu cho vài món ngon hơn nhé. Hôm nay bận rộn mệt c.h.ế.t ."
Tần Vũ Niết gật đầu chắc nịch, cam kết như đinh đóng cột:
"Yên tâm , bảo đảm thứ sẽ chu , ngài chỉ việc đợi thưởng thức."
Cô ngừng một chút, ánh mắt thoáng vẻ tò mò, thắc mắc buột câu hỏi chí mạng:
" mà... Mạnh tỷ, ngài dùng pháp lực để điều khiển cái muỗng khuấy nồi? Sao tự tay mệt như ?"
Không gian như lặng một giây.
Mạnh Bà: ...
Bà ngừng , ánh mắt khẽ lóe lên chút ngượng ngập nhưng vẫn cố giữ vẻ bình thản. Rồi bà nhún vai, giọng điệu tự nhiên như :
"Hồi ở Địa phủ, rảnh rỗi sinh chán, tự mày mò để g.i.ế.c thời gian. Làm gì phí bao nhiêu sức chứ! Còn hôm nay thì... ờ..."
Nàng ngập ngừng ngẩng đầu, giọng chắc nịch:
"Ta nhớ tới, ."
Tần Vũ Niết chỉ đến đây nhịn nổi, suýt nữa bật thành tiếng. Không ngờ rằng Mạnh tỷ lạnh lùng, nghiêm nghị trong truyền thuyết một mặt dễ thương thế .
Thấy cô nén , Mạnh Bà liền trừng mắt, giọng điệu giả vờ uy h.i.ế.p buồn :
"Cô còn dám ! Không lớn nhỏ! Coi chừng trị cô đấy."
Tần Vũ Niết chỉ le lưỡi, mặt :
"Lêu lêu lêu -"
Ngay cả Tiểu Hồng, con vật cưng nhỏ xíu bên cạnh, cũng góp vui. Nó lè cái lưỡi màu hồng bé tí của , phát âm thanh nghịch ngợm:
Phồn hoa như mộng lưu quang tận.
"Òm ọp òm ọp -"
Mạnh Bà cảnh mà tức đến mức hai mắt mở to, gương mặt đỏ bừng:
"Được lắm, hai các ngươi bây giờ dám liên thủ bắt nạt , hả? Tìm đ.á.n.h đúng ."
Nói xong, bà lập tức xắn tay áo, bộ như sắp dạy dỗ cả hai. ai cũng thấy rõ hành động chẳng mang chút uy lực nào. Trái , tâm trạng vui vẻ của Mạnh Bà hiện lên rõ ràng qua từng cử chỉ.