Ta tại địa phủ bán cơm hộp - 158

Cập nhật lúc: 2025-12-08 07:47:47
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tấm phù mà Tần Vũ Niết mua, lão Lâm đặt tên là "Phù Vương".

Hắn tốn bao công sức vẽ vẽ mới thành công 9 tấm. Thế mà còn Mạnh Bà "dụ dỗ" lấy mất một tấm. Nghĩ vẫn thấy đau lòng.

"Được thôi, hai tấm nữa cũng thành vấn đề. Tổng cộng 150 vạn." Lão Lâm gật đầu, nhanh nhẹn lấy từ quầy vài tấm phù.

Phồn hoa như mộng lưu quang tận.

Tần Vũ Niết chẳng chần chừ, quẹt tiền nhanh như chớp, đó cẩn thận thu hồi đống phù lục mua. khi kiểm tra tài khoản, cô mới giật phát hiện, tiền tiết kiệm cả đời của mất hơn một nửa.

Mua xong, Mạnh Bà dậy, lịch sự từ biệt lão Lâm:

"Chúng đây. còn dẫn cô bé khám phá thêm mấy cửa hàng nữa."

Lão Lâm xong, lập tức xua tay như đuổi tà:

"Đi, nhanh lên! Lần đừng tới nữa. Cô mà ghé thêm vài nữa, trấn bảo trong tiệm khi chẳng còn cái gì mà bán."

Mạnh Bà thế, chịu thua, bĩu môi phản pháo:

"Thôi nào, đừng keo kiệt thế chứ! Họa mấy thứ đó chẳng cũng để bán ? Ai mua mà chẳng như ."

Lão Lâm lạnh, ánh mắt sắc bén:

"Hừ! Cô thì khác. Mỗi tới là "hút" của một tấm phù bảo. Cô thử hỏi xem, ai khác từng mua mấy thứ ?"

Mạnh Bà chút lúng túng. ngay đó, vẻ mặt nàng chuyển sang đắc ý, giọng điệu thì lý lẽ đầy :

" cũng trả tiền đàng hoàng, ăn quỵt mà ông kêu ca? Với , tình nghĩa bấy lâu nay, xin một tấm thì nào?"

Hai cứ thế mà lời qua tiếng , chẳng khác nào hai đứa trẻ tiểu học đang tranh cây kẹo.

Tần Vũ Niết kế bên, im lặng tuyệt đối, thậm chí dám thở mạnh. Chỉ sợ lên tiếng lúc , sẽ kéo cuộc chiến.

Lão Lâm thì tỏ rõ thái độ, phất tay thèm tranh cãi nữa, lưng trở chỗ , bày nguyên một bộ "tiễn khách tiễn tình".

Mạnh Bà càng cao tay, dứt khoát lôi tay Tần Vũ Niết rời . Lúc ngang qua Lão Lâm, nàng còn quên đầu hừ mạnh một tiếng đầy khiêu khích.

Tần Vũ Niết cố giữ gương mặt nghiêm túc nhưng trong lòng thì đang đấu tranh dữ dội để bật . Hai cãi đúng kiểu mấy đứa trẻ cấp một, mà cả hai đều là nhân vật "máu mặt": một là đại lão phù thuật, một là Mạnh Bà. Lỡ mà , chắc chắn cô sẽ trở thành mục tiêu cả hai hợp sức dạy dỗ ngay.

Ra khỏi tiệm, Mạnh Bà buông tay Tần Vũ Niết, liếc cô một cái sắc như d.a.o hờn dỗi trách:

"Muốn thì , nghẹn mãi coi chừng nổ tung đấy."

Tần Vũ Niết lập tức chỉnh mặt nghiêm túc, lắc đầu đáp:

"Không thể nào. chuyên nghiệp lắm."

Mạnh Bà thở dài, giọng bất lực nhưng cũng giấu sự tự hào:

"Ta cũng chẳng bẫy ông nhưng mà đồ của ông thực sự quá . Cô đừng tưởng cái phù chỉ cỡ thần giai. Thực ông thế là khiêm tốn . Phù đó mà tay thì thần vương cũng dè chừng, còn mạnh hơn bất cứ thứ gì cô thể kiếm bây giờ. Ông bán cô với giá 300 vạn là quá nhân đạo đấy."

Tần Vũ Niết gật gù:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-tai-dia-phu-ban-com-hop/158.html.]

"Vâng, hiểu. Có lẽ cũng nhờ tỷ giúp nên Lâm thúc mới chịu bán cho . Nếu chắc chắn chẳng cửa."

Mạnh Bà bật , lắc đầu:

"Cũng nhờ may mắn thôi. Ta tình cờ ông đang tâm trạng vì mới kiếm món đồ yêu thích. Chứ thì khô cả cổ cũng chẳng ăn thua."

Mạnh Bà dứt lời phất tay:

"Đi nào, qua cửa hàng tiếp theo thôi."

Hai bước khỏi tiệm xa, thì từ đằng một vội tới. RẦM! Tần Vũ Niết đụng mạnh đến lảo đảo.

Người đó lập tức dừng , cúi đầu xin chân thành:

"Thật sự xin ! Ta vô ý quá."

Tần Vũ Niết xoa vai, ngẩng lên , thấy đối phương vẻ cố ý, chắc chỉ là nhanh nên đụng cô. Thế là cô nhẹ nhàng xua tay:

"Không , chú ý hơn là ."

ngay giây tiếp theo, một cảm giác trống rỗng khiến cô giật . Hộp gỗ đựng phù biến mất.

Tần Vũ Niết lập tức hét lớn:

"Đứng ! Đừng hòng chạy."

Tên trộm tiếng quát, hai lời, co giò chạy thục mạng như ma đuổi.

Mạnh Bà thấy , nhíu mày hỏi nhanh:

"Có chuyện gì thế?"

Tần Vũ Niết cuống quýt trả lời:

"Hắn trộm phù của ."

Chưa dứt lời, Mạnh Bà xoay như một cơn gió, lao tới tên trộm. Chỉ với một cú đá, nàng khiến văng xa mấy mét, lăn lộn mặt đất, miệng hộc máu.

Tên trộm vẫn cố gắng bò dậy, định co chân chạy tiếp. khi bước một bước, c.h.ế.t sững vì... Mạnh Bà chắn ngay mặt .

Bà lạnh lùng giơ tay , hộp gỗ trong n.g.ự.c liền "ngoan ngoãn" bay thẳng về phía như lực hút vô hình. Mạnh Bà cầm hộp gỗ, nhạt, giọng sắc bén như lưỡi dao:

"Gan ngươi cũng lớn thật đấy, dám trộm đồ ngay mặt cô nãi nãi ."

Tên trộm thấy còn đường thoát, lập tức quỳ rạp xuống, van xin:

" sai , ! Xin các vị đại nhân rộng lượng tha cho . Đây là đầu tiên trộm, thật sự bất đắc dĩ vì sinh kế mới . còn một đứa con mới sinh ở nhà... Cầu xin các vị thương tình mà tha cho . Từ nay dám nữa."

Tần Vũ Niết chạy tới thì chứng kiến cảnh . Nhìn bộ dạng t.h.ả.m hại của tên trộm, con nhỏ, lòng cô khỏi mềm xuống. Nghĩ bụng phù cũng lấy , tha cho một chắc .

, lời của Mạnh Bà đó chợt vang lên trong đầu cô: Ở quỷ thị , nếu chút bản lĩnh thì sống sót nổi. Tên chỉ liều lĩnh mà còn cực kỳ tinh vi – đến mức sờ tay hộp gỗ mà cô . Nếu cô kịp phát hiện, đống phù quý báu lẽ tan biến dấu vết.

Ý nghĩ buông tha lóe lên liền lý trí dập tắt. Tha cho hôm nay, chẳng khác nào mời rắc rối ngày mai.

Loading...