Nghĩ đến đó, Tần Vũ Niết tạm thời quyết định sẽ một mò đến Quỷ Thị nữa. So với nơi nguy hiểm , khu rừng già dù đầy rẫy những điều kỳ quái vẫn khiến cô cảm thấy dễ chịu và an hơn nhiều.
Đi theo Mạnh Bà, Tần Vũ Niết rời khỏi Quỷ Thị bằng lối cổng chính.
Chẳng vì , Mạnh Bà đột ngột buông một câu ngắn gọn:
"Đợi một lát."
Tần Vũ Niết chẳng hỏi gì thêm, chỉ ngoan ngoãn bên cạnh đợi đến đón . Trải qua những gì xảy , cô cảm thấy một lúc đúng là quá nguy hiểm.
Chưa đầy hai phút , từ phía xa, một bóng phá tan màn đêm, lao tới với tốc độ cực nhanh.
Người đó khoác một chiếc áo choàng trắng dài, hình đĩnh đạc nổi bật giữa màn đêm tăm tối, khiến ai cũng thể rời mắt. Khi tiến gần và Tần Vũ Niết kịp nhận đó là ai, đôi mắt cô lập tức mở lớn vì ngạc nhiên.
Tần Vũ Niết lắp bắp gọi:
"Diêm... Diêm Vương gia..."
Gió đêm lạnh buốt thổi qua, vạt áo choàng khẽ bay lên. Diêm Văn Cảnh dừng mặt Tần Vũ Niết, ánh mắt trầm tĩnh nhưng sắc lạnh.
Tần Vũ Niết vẫn còn thắc mắc, liền ngẩng đầu lên hỏi với vẻ khó hiểu:
"Sao ngài đến đây?"
Diêm Văn Cảnh lạnh lùng lướt mắt cô từ đầu đến chân, đó dừng ánh mắt sắc bén ở Mạnh Bà:
"Mạnh Bà bảo rằng cô bắt cóc, đến xem thử tình hình."
Tần Vũ Niết trưng vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi:
"???"
Cô bắt cóc á? Sao bản cô chuyện động trời nhỉ?
Mạnh Bà hề e dè ánh mắt nghiêm nghị của Diêm Vương gia, còn thản nhiên tươi như hoa, vỗ nhẹ lên vai tên trộm đang trói, ngọt như rót mật:
"Vậy , đưa tên giao đúng chỗ . Tiểu Vũ Niết thì nhờ ngài nhé, Diêm Vương gia- nhớ đưa cô về nhà bình an đấy."
Nhìn nụ tươi rói như thể chẳng chuyện gì xảy của Mạnh Bà, Tần Vũ Niết bỗng thấy lạnh sống lưng, mơ hồ cảm nhận điều gì . nghĩ tới nghĩ lui, cô cũng chẳng dám để tâm đến suy nghĩ kỳ quái .
Mà kẻ gây chuyện – Mạnh Bà – xong nhanh như chớp biến mất, để Tần Vũ Niết đó cùng với Diêm Vương gia. Không khí lạnh lẽo từ Diêm Văn Cảnh phả khiến Tần Vũ Niết chỉ lập tức biến thành cái bóng mờ tan biến cho xong.
Dư quang nơi khóe mắt cô thoáng thấy vẻ mặt lạnh lùng như tượng của Diêm Vương gia. Nhìn thần sắc chẳng mấy thiện , Tần Vũ Niết quyết định thu nhỏ sự hiện diện của xuống mức thấp nhất thể.
Tiểu bạch hồ từ lúc Diêm Vương gia xuất hiện tự phận, cụp đầu xuống, dám hé răng nửa lời. Nó thậm chí còn cố chui đầu cái đuôi bông xù của , ngoan ngoãn đóng vai vòng cổ thở, tuyệt đối để ai chú ý đến.
Diêm Văn Cảnh trầm mặc giây lát, ánh mắt vẫn lạnh lẽo như sương đêm, nhiều lời, chỉ lưng bước , bỏ một câu ngắn gọn:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-tai-dia-phu-ban-com-hop/162.html.]
"Đi thôi."
Bước chân trầm , mạnh mẽ một cách vững chãi, mỗi nhịp bước như đập thẳng tim Tần Vũ Niết, khiến cô vô thức căng thẳng, dám thở mạnh.
Nơm nớp lo sợ, Tần Vũ Niết ngoan ngoãn bước theo .
Diêm Văn Cảnh cất giọng đều đều, lạnh lùng từ phía :
"Cô đến Quỷ Thị gì?"
Tần Vũ Niết vội vàng giải thích:
" mua mấy món đồ phòng . Nếu tìm thứ giúp tăng cường sức mạnh thì càng ."
Hắn thoáng dừng , giọng điệu vẫn điềm tĩnh:
Phồn hoa như mộng lưu quang tận.
"Mua ?"
Nàng gật đầu, đáp thành thật:
"Chỉ mua một lá phù, là loại thể công thể thủ. Nghe uy lực tương đương một trưởng của Thần giai. Nếu nhờ Mạnh tỷ giúp đỡ, chắc cũng chẳng mua nổi."
Không khí chùng xuống trong thoáng chốc. Qua vài giây im lặng, Diêm Văn Cảnh mới nhàn nhạt lên tiếng:
"Đồ ở Quỷ Thị tuy cũng tạm nhưng những món thực sự giá trị thường cất giữ, hiếm khi trôi nổi bên ngoài."
Tần Vũ Niết gượng, bất đắc dĩ :
" mà cũng chẳng lựa chọn nào khác. Với , Quỷ Thị là nơi đồ nhất ."
Đáp cô là sự im lặng kéo dài. Tần Vũ Niết cũng để tâm lắm, bởi cô quen với việc Diêm Vương gia thích nhiều.
Chẳng bao lâu , hai bóng , một cao một thấp, dừng sân nhà Tần Vũ Niết.
Lúc , Tần Vũ Niết chợt nhớ từ nãy tới giờ cô còn mời Diêm Vương gia dùng bữa. Nghĩ , hôm nay Diêm Vương gia còn đặc biệt đến tận Quỷ Thị đón về, nếu gì đó để đáp lễ, cô cảm thấy thoải mái chút nào.
Tần Vũ Niết lập tức mở lời:
"Diêm Vương gia nhà một lát . chút đồ ăn mời ngài."
Diêm Văn Cảnh từ chối, từng bước trầm tiến trong nhà, động tác tự nhiên như thể nơi chính là lãnh địa của . Hắn chọn một chỗ xuống, tư thế ung dung quen thuộc khiến cảm giác như vị trí đó từ lâu thuộc về .
Thấy Diêm Vương gia yên vị, Tần Vũ Niết liền bếp.
Không lâu , cô bất giác thấy ánh sáng trong bếp che khuất đôi chút. Quay đầu , cô giật phát hiện Diêm Vương gia chẳng từ khi nào lẳng lặng lưng .
"Ngài... ngài đây gì? Phòng bếp nhiều khói dầu lắm, ngài ngoài đợi ."