Tần Vũ Niết từ xa, tròn mắt cảnh tượng hỗn loạn mặt. Trong đầu chỉ vang lên một từ: Tê... đau luôn.
Mạnh Bà bộc lộ sự cứng rắn đột ngột đến mức khiến Tần Vũ Niết sững sờ. Không lạ khi Tạ Tất An Mạnh Bà cách xử lý những vụ như thế . Lấy bạo chế bạo, quả thực thể phủ nhận Mạnh tỷ đúng là chuyên gia trong lĩnh vực .
Lưu Khiêu kẻ góa vợ bẹp đất, miệng ngừng phun những lời chua ngoa:
"Bà cái bà già hiết tiệt! Chỉ dựa khác... A... Dưới âm phủ mà dám cái kẻ cậy quyền! Thật sự tưởng là nhân vật lớn lắm ?"
Tần Vũ Niết đến đây cũng thấy nóng máu, suýt nữa xông "tặng" vài cái. khi cô kịp gì, Mạnh Bà dừng tay, nở một nụ khiến lạnh sống lưng.
Gương mặt diễm lệ của Mạnh Bà giờ đây rực sáng lên vài phần nhưng vì dịu dàng, mà là vì sát khí ngút trời."Ồ! Đã lâu lắm ai dám mở miệng x.úc p.hạ.m như ."
Giọng của Mạnh Bà vang lên, mang theo chút hưng phấn kỳ quái. Đôi mắt sắc như d.a.o quét qua Lưu Khiêu."Hay đấy, thật thú vị. Ta lâu gặp kẻ mạnh miệng như ngươi. Mà cuối gặp một tên như ... giờ chắc vẫn đang giường bệnh đấy."
Tần Vũ Niết khẽ rùng . Lời của Mạnh Bà như ẩn chứa một điều gì đó đầy ám chỉ nhưng cô kịp suy nghĩ nhiều. Ánh mắt của cô và lão nhân gia bên cạnh đều dồn cảnh tượng Lưu góa vợ xử lý thê thảm. Nhìn bộ dạng đ.ấ.m đến còn hình dạng, trong lòng cô chỉ cảm thấy hả hê.
Dù thì đây, mỗi tay với khác, bao giờ nương tay. Lần trả đũa, xem như nghiệp báo đến nhanh.
Mạnh Bà tuy dừng tay tạm thời nhưng ánh mắt vẫn rời khỏi đối thủ. Lưu Khiêu , dù đau đến quằn quại, sợ là gì. Hắn thấy lời Mạnh Bà trong lòng thoáng dâng lên chút bất an nhưng thói quen kiêu căng của khiến cảm giác đó đẩy xuống.
Thừa lúc Mạnh Bà tạm ngừng, vẫn cố mạnh miệng mắng thêm vài câu: "Người khác sợ bà nhưng , Lưu Khiêu, bao giờ cúi đầu! Bà giỏi thì cứ tiếp tục thử xem."
Câu của vang lên đầy ngang ngược, khiến khí như đông cứng .
Nam quỷ cạnh Lưu Khiêu từ đầu đến giờ, mặt vốn dĩ xám ngoét, giờ thì trắng bệch như tro tàn. Hắn vội vàng lùi vài bước, nép sát góc tường, chỉ sợ Mạnh Bà giận cá c.h.é.m thớt.
"Hắn giờ ngu ngốc thế ?" Nam quỷ ngừng tự trách vì theo một kẻ như Lưu Khiêu.
Đánh vợ là chuyện gia đình , ngoài dính thì thôi. đây là Mạnh Bà—cái tên đủ khiến bao nhiêu quỷ hồn đến tìm chỗ trốn!
"Gan của to như cái vạc dầu nhưng đừng kéo chung cảnh."
Nam quỷ lén quanh, tìm cơ hội chuồn khi tai họa giáng xuống. kịp gì, cửa Tần Vũ Niết nhanh tay đóng sầm .
"Rầm."
Nam quỷ hình, kịp phản ứng thì từ bên trong cánh cửa gỗ, những âm thanh kỳ lạ bắt đầu vang lên.
Ban đầu, âm thanh nhỏ, tưởng như chỉ là tiếng gió. Tần Vũ Niết ghé sát tai khe cửa, mới nhận bên trong đang xảy chuyện gì đó... .
Tiếng động dần lớn hơn.
"Bốp."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-tai-dia-phu-ban-com-hop/171.html.]
"A... Đau quá."
"Bịch... bịch... bịch."
"Á... Ngao ngao."
Tiếng hét t.h.ả.m thiết đột nhiên cất lên, của Lưu Khiêu, mà là từ chính nam quỷ nãy định chạy trốn.
Hắn đập cửa rầm rầm, gào lên trong tuyệt vọng:
"Cứu mạng! Mở cửa! Ai đó cứu với."
Tần Vũ Niết ngoài , thầm thở dài khẽ nhếch môi. Trong lòng cô, chỉ một suy nghĩ:
"Muốn chạy trốn? Trễ . Tốt nhất đừng chọc Mạnh Bà nữa, chứ đến cả quỷ cũng cứu nổi ngươi ."
Chưa đầy một phút , một giọng suy yếu đến đáng ngờ vang lên từ trong phòng:
"... sai ..."
Tần Vũ Niết tròn mắt kinh ngạc, đầu óc rối bời."Chuyện quái gì xảy thế?"
Vừa mới đây, Lưu Khiêu còn ngang ngược, gân cổ lên thách thức Mạnh Bà. Sao giờ đổi giọng nhanh đến ? Chỉ trong nháy mắt, cái thái độ kiên cường biến mất như từng tồn tại.
Phồn hoa như mộng lưu quang tận.
Càng kỳ lạ hơn là âm thanh phát từ trong phòng. Lúc thì như tiếng roi da quất, lúc giống tiếng sấm đánh. Đã thế, giọng của Lưu Khiêu bỗng yếu xìu như còn chút sức.
Ngay cả lão nhân cạnh cũng kìm mà hỏi:
"Chỗ ... chứ?"
Tần Vũ Niết trong lòng cũng đầy thắc mắc nhưng cố tỏ bình tĩnh, đáp lời:
"Chắc... chắc là . Mạnh tỷ chắc chừng mực mà."
Dù , nỗi tò mò vẫn thiêu đốt tâm trí cô. Cuối cùng, chịu nổi nữa, cô hé mở cánh cửa một khe nhỏ, len lén ghé mắt trong.
cảnh tượng cô thấy lập tức khiến cô sững .
Điều đầu tiên đập mắt là nam quỷ đồng bọn của Lưu Khiêu. Hắn đang co rúm , run rẩy, quỳ rạp đất, trông chẳng khác nào một con ch.ó nhỏ dọa đến mức tê liệt. Hắn rúc cạnh bàn, ánh mắt hoảng loạn, như thể tận mắt chứng kiến điều gì đó kinh khủng thể diễn tả.
Cảm giác mơ hồ ban đầu biến thành nỗi hiếu kỳ pha chút kinh hãi."Chuyện gì trong đó mà thể khiến một con quỷ thành thế ?"