Ta tại địa phủ bán cơm hộp - 173

Cập nhật lúc: 2025-12-08 08:09:41
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vừa mở mắt, việc đầu tiên là phản kháng, mà là rối rít xin :

"Mạnh Bà, sai ! thật sự sai ! Xin bà tha cho ."

Hắn quỳ rạp xuống, run rẩy, cố gắng trườn như một con cá ném lên bờ. Tuy nhiên, sức lực của rõ ràng cạn kiệt. Cơn sét đ.á.n.h chỉ cơ thể đau nhức mà còn khiến chẳng thể điều khiển đôi chân của .

Tần Vũ Niết bên, ánh mắt dừng khuôn mặt hoảng loạn của Lưu Khiêu. Trong đáy mắt là nỗi kinh hoàng tuyệt đối. Cô chợt nhận gã quỷ bên cạnh bàn co rúm như .

Ai mà sợ hãi cho , khi tận mắt chứng kiến kẻ mới hùng hổ tiệc tùng cùng giờ tra tấn đến mức như .

"Làm ai mà sợ hãi cho ."

Tần Vũ Niết âm thầm lẩm bẩm. Cô liếc sang Mạnh Bà, vẫn đang ung dung nở nụ rạng rỡ, mà lòng khỏi phức tạp.

Thật ngờ, phía vẻ ngoài xinh , Mạnh Bà một bộ mặt đáng sợ đến thế.

Bất giác, cô nhớ những lời Mạnh Bà khi rời .

"Người , đến giờ vẫn dời giường ."

Thì , Mạnh Bà hề đùa. Nụ của Mạnh Bà khi đó, hóa là do phấn khích vì tìm "đối tượng mới" để vui vẻ.

Tần Vũ Niết Lưu Khiêu, kẻ giờ đây chỉ cần thấy bóng Mạnh Bà tiến gần liền co rúm như con tôm luộc. Trong lòng cô hề chút đồng tình nào, ngược , cô chỉ lo lắng nếu xảy chuyện gì, thể sẽ liên lụy khiến Mạnh Bà chịu xử phạt.

Rốt cuộc, Mạnh Bà là để giúp cô. Nếu nàng chịu bất cứ hậu quả nào vì chuyện , cô chắc chắn sẽ ân hận.

Nghĩ , Tần Vũ Niết vội bước lên kéo tay Mạnh Bà , sang chỉ tay Lưu Khiêu đang sõng soài đất:

"Mạnh tỷ, chuyện liệu ảnh hưởng gì đến tỷ ?"

Nghe cô hỏi, Mạnh Bà thoáng chút ngơ ngác nhưng ngay đó liền hiểu ý. Nàng bật nhẹ, đáp:

"A? Không , báo cáo mà."

Tần Vũ Niết thở phào nhẹ nhõm."Báo cáo " – chỉ cần liên lụy đến Mạnh Bà là .

Phồn hoa như mộng lưu quang tận.

Lúc , lão nhân gia bước theo Tần Vũ Niết thấy bộ dạng t.h.ả.m thương của Lưu Khiêu. Thay vì thương xót, ông hả hê vô cùng. Khuôn mặt già nua ánh lên nét khoái trá đến mức phần vặn vẹo.

Ông lớn, giọng đắc ý như thể trút gánh nặng ngàn năm:

"Lưu Khiêu, ngươi cũng ngày hôm nay! Ha ha ha..."

Nằm bệt đất, Lưu Khiêu ngẩng đầu lên, đôi mắt lờ đờ vì sợ hãi chợt lóe lên sự ngộ . Hắn đột nhiên hiểu chuyện.

"Thảo nào! Sao Mạnh Bà bất ngờ đến tìm xử lý... Hóa là do ông."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-tai-dia-phu-ban-com-hop/173.html.]

Lão nhân gia hề nao núng, lập tức đáp trả, giọng đầy căm phẫn:

" , chính là , con gái ngươi đ.á.n.h đến chỗ nào nguyên vẹn. Chính vì ngươi mà con bé bây giờ chỉ cần thấy bóng dáng của ngươi là sợ mất mật, mất một lúc lâu mới lấy bình tĩnh."

Lưu Khiêu kém cạnh, giọng vẫn giữ nguyên sự tức giận:

"Cô là vợ . Ta gì với cô thì đó là chuyện nhà của chúng , ông quyền can thiệp."

Nghe , lão nhân gia mặt mày vặn vẹo, giọng điệu đầy bất mãn:

"Vợ cái gì? Vợ của ngươi? Ta đồng ý ?"

Lưu Khiêu, vẫn một mực giữ vững lý lẽ, đáp như thể tính :

"Cô chính là vợ ! Chúng giấy tờ đàng hoàng, các ngươi nhận sính lễ . Cô chính là vợ của Lưu Khiêu. Ta quyền đánh, quyền bất cứ gì với vợ mà."

Lão nhân gia giận đến mức mặt tái mét, ngừng lầm bầm, vẻ mặt đầy nghi ngờ:

"Sính lễ? Chúng khi nào nhận cái gọi là sính lễ?"

Lưu Khiêu chỉ hừ một tiếng, nhạt đầy tự mãn:

"Ông nhận nhưng con trai ông nhận. Chính đưa một vạn đồng sính lễ đấy."

Lời Lão nhân gia và đám quỷ bên cạnh choáng váng. Không thể tin nổi, ông lẩm bẩm:

"Sao... thể như ... ?"

Lưu Khiêu vênh váo lạnh:

"Không thể nào ? Ông hỏi thử xem nhận một vạn đồng tiền sính lễ ?"

Lão nhân gia thoáng chốc ngây , vẫn tin chuyện . Con trai của ông, thế mà vì một vạn đồng mà bán cả em gái của ?

Mặc dù con trai thứ hai của ông chút mê tiền nhưng việc thì quả thật thể tưởng tượng nổi.

Lão nhân gia đột nhiên lao tới, vội vàng túm chặt cổ áo của Lưu Khiêu, tức giận gầm lên: "Rốt cuộc là ngươi thế nào mà nó nhận sính lễ? Ngươi cho rõ ràng."

Lưu Khiêu chút hoảng loạn, đẩy tay của lão nhân gia , lạnh lùng đáp:"Dựa cái gì mà cho lão già như ông? Ông chỉ cần nhớ rõ một điều: và con gái ông lễ cưới, hôn thư đàng hoàng. Thế là xong!"

Vừa dứt lời, lảo đảo dậy từ mặt đất.

"Này, đúng ." Lưu Khiêu vội vàng lấy tờ hôn thư đưa cho Mạnh bà xem,"Mạnh bà, chúng hôn thư, đây là chuyện gia đình! Nếu ngài vì cô mà gây rắc rối, phục."

Mạnh bà tờ hôn thư, lạnh lùng tiếp nhận và lướt qua một cái. Đột nhiên, nàng vươn tay , ngọn lửa từ ngón tay bùng lên, ngay lập tức thiêu rụi tờ hôn thư trong khí. Nhìn nó cháy thành tro, Mạnh bà lạnh nhạt hỏi: "Hôn thư? Là thứ gì ? Ngươi ý kiến gì về việc trừng phạt ngươi ?"

Loading...