Nhìn lão nhân run rẩy vì xúc động, Tần Vũ Niết nhanh chóng trấn an:
"Ông cứ bình tĩnh thư , xong giao cho cháu. Cháu sẽ giúp gửi ngay, hy vọng chuyện đến mức tệ như ."
Nghe lời an ủi chân thành , lão nhân gật đầu cảm kích, liên tục lời cám ơn:
"Được, , phiền Bà chủ Tần quá. Nhà chuyện thực sự phiền cháu quá nhiều ..."
Nói xong, lão run run tìm bức thư dang dở khi nãy và tiếp tục cặm cụi nốt.
Nhìn bóng lưng già nua khắc khổ , Mạnh Bà nhịn tò mò, ghé sát Tần Vũ Niết, hỏi nhỏ:
"Cô cho hy vọng? Lỡ con trai ông thật sự là kẻ khốn thì chẳng chỉ khiến ông càng thêm đau khổ thôi ?"
Tần Vũ Niết trầm ngâm một lát nhẹ giọng đáp:
"Cũng hẳn là cho ông hy vọng , mà là quả thực khả năng đó xảy . Quan trọng nhất là... nhỡ lão nhân sắp cơ hội đầu t.h.a.i mà vì chuyện sinh lòng chấp niệm, chịu thì chẳng uổng phí cơ hội ? Cuộc đời âm dương cách biệt, nếu đến phút cuối cùng mà ông còn chịu thêm cú sốc thì đau đớn bao..."
Mạnh Bà im lặng Tần Vũ Niết hồi lâu, ánh mắt như đang nghiền ngẫm điều gì đó. Cuối cùng, nàng chậm rãi , giọng đầy ý vị sâu xa:
"Cô, đúng là trái tim nhân hậu thật đấy."
Tần Vũ Niết thật cũng cho rằng bao nhiêu thiện tâm, chỉ là... lẽ khi từng c.h.ế.t một , cô bắt đầu tin hơn cái gọi là nhân quả tuần .
Giúp thì giúp, trong khả năng cho phép thôi. Người vẫn , tích thêm công đức thì kiếp thể đầu t.h.a.i một chỗ hơn mà.
Huống hồ, cứ thử đặt cảnh đó mà nghĩ, nếu cô quen nhiều quỷ sai như bây giờ, lẽ cô cũng chẳng chắc sẽ dang tay giúp đỡ.
Tất cả những điều đều dựa tiền đề: cô đủ khả năng để .
Dẫu Tần Vũ Niết cũng chẳng kiểu đến mức sẵn sàng lao nguy hiểm vì khác. Cô giúp đỡ đơn giản vì nàng thể giúp.
Cô thể gửi thư, thể gọi điện, thậm chí nhờ cậy quỷ sai giúp một tay, tất cả những điều đó đều trong giới hạn khả năng của .
Cũng thể, cô giúp khác vì đó nàng thấy hình bóng của chính ngày .
Kiếp , những năm đầu khi rời khỏi Tần gia, Tần Vũ Niết sống cũng chẳng dễ dàng gì. Thời gian , cô từng trông mong một bàn tay đưa giúp đỡ nhưng cuối cùng chỉ là vô vọng chờ đợi.
Nghĩ đến đây, Tần Vũ Niết khẽ lắc đầu, chân thành :
"Mạnh tỷ, cảm ơn tỷ."
Mạnh Bà nhướn mày, nụ chút ngạo nghễ, đáp :
Phồn hoa như mộng lưu quang tận.
"Nhìn bộ dạng của cô, rõ là để lời lòng ."
Tần Vũ Niết nghi hoặc nàng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-tai-dia-phu-ban-com-hop/176.html.]
"Tỷ gì cơ?"
Mạnh Bà liền bá vai nàng một cách thiết, hì hì:
"Ta , từ nay về cô chính là ruột của . Chuyện của cô cũng là chuyện của . Huống chi, hôm nay chơi vui mà, giúp cô cũng coi như một cách giải khuây."
Tần Vũ Niết ngẩn , kinh ngạc. Ban đầu nàng cứ tưởng Mạnh Bà chỉ thuận miệng đùa lúc đó thôi, ai ngờ Mạnh Bà thực sự coi là .
Nhìn vẻ mặt thoải mái và giọng điệu đầy phấn khởi của Mạnh Bà, rõ ràng hôm nay nàng dịp vui hết .
Tần Vũ Niết thoáng do dự, lí nhí gọi một tiếng:
"Mạnh tỷ..."
Mạnh Bà phát hiện cổ Tần Vũ Niết hôm nay thấy bóng dáng quen thuộc của Tiểu Bạch, liền tò mò hỏi:
"Hửm? Tiểu Bạch hôm nay cô mang theo ? Xong việc định về thẳng luôn ?"
Trước câu hỏi dồn dập của Mạnh Bà, Tần Vũ Niết ngoan ngoãn đáp, giọng điệu chút e dè:
"Cầm đồ đạc theo tiện nên để nó ở nhà. Hy vọng lát nữa về thấy nhà nó lộn tung tóe là may . À, chờ lấy tin, định ghé qua thăm bà nội. Mấy hôm bận quá kịp qua thăm bà. Diêm Vương gia bảo trong thời gian tới bà sẽ đầu thai, nên ở bên bà thêm chút nữa..."
Nói đến đây, Tần Vũ Niết dừng một chút bổ sung thêm:
"Xong còn nấu cơm cho , đó nhận lời . Cơm trễ quá phàn nàn mất."
Mạnh Bà gật đầu nhẹ, ánh mắt lộ vẻ ngạc nhiên:
"Ta từng gặp qua bà nội của cô, thôi, lát nữa cùng cô. mà, cô còn nấu cơm cho khác ? Bao nhiêu tiền một bữa ?"
Tần Vũ Niết khẽ mỉm , chút ngần ngại đáp:
"À, 5000 một bữa."
Mạnh Bà thì nhíu mày:
"Cái gì? Thấp như ?"
Tần Vũ Niết bật thành tiếng, lắc đầu :
"Mạnh tỷ, tỷ quá khen , giá cao ngất ngưởng đấy chứ. Nếu tỷ nghĩ nấu cơm rẻ thì thử tính xem, một hộp cơm bán còn bằng một bữa cơm tư ."
Mạnh Bà vẫn hài lòng lắm, lẩm bẩm:
"Với tay nghề của cô mà , giá quả thật thấp. Tuy nhiên, hương vị món ăn thì cảm thấy quen quen nhưng thể nhớ ăn ở . Có lẽ lâu lắm ăn món ngon như thế, thành sinh cảm giác như ."
Nàng suy nghĩ một hồi lâu nhưng tìm manh mối gì, đành buông tha cho bản .