Tần Niệm nhận lấy khăn giấy, lau qua loa nhưng cơn buồn nôn vẫn hết. Cô tiếp tục nôn khan, đến mức tưởng chừng như móc cả ruột gan ngoài.
Mãi một lúc , cô mới tạm thời ngừng , cố gắng thẳng lên. ngay khi sang, ánh mắt Tần Hoài cô đổi.
Sắc mặt tối sầm, như thể đang tích tụ một cơn giông bão. Hắn nghiến răng, từng chữ như rít qua kẽ răng:
"Đừng với là... em ? Có tên khốn Lâm Dương chuyện gì ?"
Câu như sét đ.á.n.h ngang tai, khiến Tần Niệm chôn chân tại chỗ. Đôi mắt cô mở to, ngây ngẩn trong giây lát, đến cả việc giữ bình tĩnh cũng quên mất.
"Sao thể chứ." – Cô vội vàng phản bác, giọng đầy bối rối.
Tần Hoài dễ thuyết phục. Hắn nhíu mày, giọng chắc nịch:
"Em dạo gần như chỉ ở trong nhà, ngoài vài thì nào cũng nôn nao như thế. Đây là triệu chứng kinh điển ! Chắc chắn là một tháng."
Tần Niệm mà cạn lời, phản bác thế nào.
Cô tức tối đáp:
"Em bảo là ! Chỉ là ghê tởm quá thôi."
Hai còn kịp tranh cãi thêm, thì đám đông xung quanh bỗng nhiên ồn ào náo nhiệt.
"Đến kìa! Lên , nó! Chiếc xe phát hờn! Đây chắc chắn là màn trình diễn điên rồ nhất mà từng thấy."
Nghe tiếng xôn xao, Tần Niệm theo bản năng ngẩng đầu về phía âm thanh phát .
Trước mắt cô, hai chiếc xe đua lao tới với tốc độ chóng mặt, như những mũi tên rực lửa băng qua đêm tối. Khi ánh mắt cô dừng một trong hai chiếc xe, cô chợt nhận lái.
Chiếc xe của Lâm Dương ngày càng tiến gần về phía cô và chỉ một cái liếc mắt, Tần Niệm nhận ngay.
So với hình ảnh bóng bẩy, gọn gàng ngày , Lâm Dương giờ đây đổi đến mức khó tin. Mái tóc còn chăm chút kỹ lưỡng, râu ria lởm chởm mọc dài, cả toát lên vẻ xuề xòa, tiều tụy. thứ khiến cô giật hơn cả chính là ánh mắt của – lạnh lùng, tàn nhẫn và chứa đựng một sự điên cuồng mà đây Tần Niệm từng thấy.
Cảm giác quen thuộc pha chút rùng khiến Tần Niệm khỏi siết chặt tay. Một phần trong cô tự hỏi, rốt cuộc Lâm Dương trải qua những gì để trở thành con ?
"Bá ——"
"Chi ——"
"Phanh ——"
Tiếng động liên tục vang lên, khiến đám đông xung quanh lập tức bùng nổ, cổ vũ ầm ĩ.
"Mẹ nó, thật sự thắng ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-tai-dia-phu-ban-com-hop/222.html.]
Phồn hoa như mộng lưu quang tận.
Ngay đó, Tần Niệm thấy Lâm Dương bước khỏi xe. Vì cô mới cảm thấy ghê tởm đến mức thể chịu nổi nên lúc cô thực sự thấy thêm một nào nữa. Tần Niệm định lưng rời thì bất ngờ một tiếng giận dữ vang lên bên tai:
"Lâm Dương! Là ! Cái tên khốn kiếp ! Ta thể để sống yên."
Ngay đó, Tần Hoài nổi giận đùng đùng, bước vội về phía đám ở trung tâm.
Tần Niệm hoảng hốt vội vàng chạy đến giữ c.h.ặ.t t.a.y Tần Hoài, giọng gấp gáp: "Anh, , đừng ."
"Tên khốn đó khiến em mang thai! Hơn nữa còn đối xử với em như thế, nếu lúc đó bận rộn huấn luyện đua xe thì giờ tìm đến tận cửa để dạy cho một bài học! Anh chờ cơ hội lâu , ngờ hôm nay gặp ! Nếu đ.á.n.h một trận đủ để thể ngóc đầu dậy , thì họ Tần nữa." Tần Hoài tức giận quát, đó mạnh mẽ giật tay khỏi Tần Niệm và lao về phía Lâm Dương.
Nói xong, Tần Hoài hất tay Tần Niệm , bước nhanh về phía Lâm Dương.
Tần Niệm cố kéo , nhưng Tần Hoài như cơn lốc, lao thẳng tới mặt Lâm Dương.
Ở phía đối diện, Lâm Dương đang đối mặt với một gã đàn ông, kẻ đó bằng ánh mắt đầy ác ý, giọng khinh khỉnh:
"Cậu ăn cái gì lạ ? Nếu , thắng ?"
Lâm Dương nheo mắt, ánh sắc lạnh thấu xương, giọng như băng:
"Thua mà còn định chơi ?"
Gã khẩy, đáy mắt lóe lên sự tàn độc:
"Chơi ? Hừ, chỉ nhắc nhở thôi. Đừng tưởng thắng một là ngon, coi chừng mạng giữ nổi! Tốt nhất nên cầu nguyện tóm nhược điểm của , nếu , sẽ khiến sống bằng c.h.ế.t!"
Lâm Dương kịp phản ứng thì bỗng nhiên, một cú đ.ấ.m mạnh mẽ giáng xuống mặt .
"Phịch ——"
"Rầm ——"
Cả đám xung quanh đều sững, thể tin mắt .
Ngay khi Lâm Dương chuẩn trả đòn, Tần Hoài tung thêm một cú đ.ấ.m nữa,"Lâm Dương, mày là loại gì! Dám đối xử với Niệm Niệm như ! Xem tao cho mày một bài học."
Lâm Dương mới nhận cú đ.ấ.m đầu tiên, đang định phản công thì ngờ nhận thêm một cú nữa. Lửa giận trong bùng lên và ngay lập tức, hai lao một trận đ.á.n.h quyết liệt.
Tần Niệm hoảng hốt hô lên: "Đừng đ.á.n.h nữa."
lúc đó, cô thấy Lâm Dương tung một cú đ.ấ.m trúng mặt Tần Hoài, lòng Tần Niệm như lửa đốt, vội vàng gọi lớn: "Anh."
Tần Hoài , gầm lên: "Đừng đây."
Ngay đó, Tần Hoài Lâm Dương đè xuống, một tay giữ chặt Tần Hoài, ánh mắt Lâm Dương đỏ ngầu, gằn giọng đầy thù hận: "Mày nghĩ là ai? là ngu ngốc! Dám đ.á.n.h tao ? Dù gia tộc Lâm gia sụp đổ, mày cũng thể dễ dàng dẫm lên đầu tao như ."