Tiền đại bật , lắc đầu:
"Đâu thúc ! Là bà , đây từng bảo nếu cơ hội, nhất định đến Bắc Cực ngắm ánh sáng cực Bắc mà thôi."
Tần Vũ Niết ngẩn , đang nghĩ rằng đây sẽ là một câu chuyện tiếc nuối. Ai ngờ, kết cục biến thành một màn phát "cẩu lương" ngọt ngào!
Tiền Đại, đang mải , bỗng khựng như nhớ điều gì. Ông ngẩng đầu, giọng điệu như thể bắt một ý tưởng quan trọng:
"À đúng , thúc lá thư . Nhân tiện, con giúp mang qua cho Lý a di nhé."
Tần Vũ Niết xong, ban đầu ngơ ngác một chút nhưng ngay đó nhanh chóng gật đầu đáp:
"Được thôi!"
Cô lặng tại chỗ, kiên nhẫn chờ đợi. Chừng mười phút , Tiền Đại từ bên trong bước , tay cầm một phong thư gấp gọn gàng. Ông đưa nó cho cô, ánh mắt trầm xuống, như đang cân nhắc điều gì.
Tần Vũ Niết nhận lấy phong thư, tiện miệng hỏi:
"Thúc còn nhắn gì cho Lý a di ? Con chuyển lời giúp."
Tiền Đại chỉ khẽ lắc đầu, giọng nhẹ như gió thoảng:
Phồn hoa như mộng lưu quang tận.
"Những điều thúc , đều trong thư. Bà sẽ hiểu."
Tần Vũ Niết khẽ gật đầu, cẩn thận cất lá thư túi gian của . Trước khi rời , cô mỉm :
"Vậy con nhé."
ngay khi cô , Tiền Đại bỗng cất tiếng gọi:
"Khoan !"
Bước chân Tần Vũ Niết dừng , cô ngoảnh , vẻ mặt đầy thắc mắc.
Chỉ thấy Tiền Đại vội vàng , bước nhanh một căn phòng khác. Chẳng mấy chốc, ông trở , tay là hai chiếc lọ nhỏ xinh, chế tác tinh tế. Ánh sáng lấp lánh bề mặt chúng trông chẳng khác gì bảo vật.
Tiền Đại đặt hai chiếc lọ mặt Tần Vũ Niết, nở một nụ hàm ý giải thích:
"Đây món đồ nhỏ mới mà thúc kiếm . Nghe bán bảo, thứ cực kỳ cho việc dưỡng da. Một lọ cho con, một lọ cho Lý a di."
Nhìn thấy vẻ do dự của Tần Vũ Niết, Tiền Đại thêm một câu, nửa đùa nửa thật:
"Thúc giữ cũng chẳng để gì. Nhận , coi như giúp thúc đỡ phí phạm."
Tần Vũ Niết bật , cầm lấy hai chiếc lọ từ tay :
"Tiền thúc thế, nếu con nhận thì đúng là điều. Cảm ơn thúc nhé!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-tai-dia-phu-ban-com-hop/230.html.]
Nhìn thấy cô nhận lấy, Tiền Đại rạng rỡ, đến mức những nếp nhăn mặt cũng như bung vì vui vẻ.
Sau đó, Tần Vũ Niết nhắc đến việc rời . Lần , Tiền Đại ngăn cản nữa, chỉ gật đầu chào tạm biệt.
Rời khỏi nhà Tiền Đại, Tần Vũ Niết thẳng đến Diêm Vương điện. Khi Tần Vũ Niết xuất hiện, quỷ sai gác lập tức nhận điều khác lạ. Hôm nay, tay cô mang theo hộp đồ ăn như thường lệ. Gã quỷ sai tự nhủ: "Chắc đến để đưa cơm."
Hắn vội vàng lên tiếng:
"Diêm Vương gia hiện ở trong điện. Bà chủ Tần việc gì cần ?"
Tần Vũ Niết vốn định mang chút hoa hồng từ những ngày qua để giao , tiện thể tặng chút điểm tâm cho Diêm Vương gia. Nghe quỷ sai , cô chỉ khẽ lắc đầu, mỉm :
"Cũng gì quan trọng lắm. Nếu Diêm Vương gia ở thì thôi ."
Dứt lời, cô xoay định rời nhưng bước một bước thì suýt va Thôi Phán Quan, từ trong điện .
Thôi Phán Quan thấy Tần Vũ Niết, thoáng ngỡ ngàng trong giây lát. khi ánh mắt ông dừng hai bàn tay trống trơn của cô, hộp đồ ăn quen thuộc, ông chợt nghĩ ngợi gì đó. Khuôn mặt ông nhanh chóng sáng lên với một nụ rạng rỡ, đầy nhiệt tình.
"Tần cô nương, cô đến tìm Diêm Vương gia ?" Thôi Phán Quan bước nhanh tới, giọng phần hứng khởi hơn thường lệ.
Tần Vũ Niết giọng Thôi Phán Quan, ông. Ánh mắt cô chạm khuôn mặt chút nghiêm nghị, cố nặn nụ tươi của ông, khiến cô thoáng khựng . Ngay đó, cô khẽ dời ánh mắt , nét mặt giữ vẻ điềm tĩnh. Khóe môi cô nhếch lên một nụ nhẹ nhàng, lịch sự, đáp lời:
"Thôi Phán Quan, đúng là đến tìm Diêm Vương gia vì chút việc nhỏ. quỷ sai ngài trong điện, nghĩ việc cũng quá gấp nên thôi, phiền nữa."
Đứng bên cạnh, quỷ sai cũng khỏi liếc "nụ " của Thôi Phán Quan, lập tức ngay ngắn như thể đang trình diện cấp .
Thôi Phán Quan dường như nhận điều gì đó. Nét mặt ông nghiêm , nhanh chóng thu hồi nụ gượng gạo, giọng trở nên điềm tĩnh:
"Diêm Vương gia lúc quả thực trong điện. Ngài lên Thiên Đình bàn việc. , Tần cô nương, chẳng cô cách liên lạc trực tiếp với Diêm Vương gia ? Nếu việc cần, cô thể trực tiếp liên hệ ngài ."
Tần Vũ Niết thoáng chút ngạc nhiên, thì lý do hôm nay thấy Diêm Vương gia là vì ngài lên Thiên Đình xử lý công việc.
Cô lắc đầu, giọng điềm đạm:
"Việc gấp, phiền ngài ."
Thôi phán quan suy nghĩ một lát gật đầu:
"Được, khi Diêm Vương gia trở , nhất định sẽ báo rằng Tần cô nương ghé qua."
Bước chân Tần Vũ Niết khựng . Cô định rằng chuyện đến đây cũng chẳng cần nhắc gì, nhưng vẻ mặt nghiêm túc của Thôi phán quan, cô chỉ mỉm nhẹ:
"Vậy phiền Thôi phán quan ."
Nói xong, cô nhớ đến món điểm tâm mang theo. Cô lấy từ gian một ít, đưa tới mặt Thôi phán quan:
"Đây là điểm tâm hấp sáng nay. Thôi phán quan cầm dùng thử xem hợp khẩu vị ."
Sau đó, cô cũng chia một ít cho quỷ sai ở cửa.