"Vậy hả? Để coi thử xem!"
Vương thẩm , cũng hùa theo quan sát kỹ Tần Vũ Niết chậc chậc:
"Nhìn thì đúng là cao lên một chút nhưng chắc cao thật , chắc chỉ là do ảo giác thôi. mà lạ nhỉ, mới vài hôm mà da dẻ hơn hẳn? Trước , giờ còn mịn màng hơn, sáng hơn... giống như... giống như..."
Chưa kịp tìm từ thích hợp, Chị dâu của Vương thẩm nhanh miệng tiếp lời:
"Giống như càng... càng câu dẫn !"
Vương thẩm lập tức trừng mắt:
"Cái gì mà câu dẫn ! Phải là hấp dẫn chứ! là cái miệng kiêng nể gì!"
Nghe hai đấu khẩu, Tần Vũ Niết nhịn bật thành tiếng.
Tiếng của cô như một tín hiệu tạm dừng, khiến cả hai lập tức im bặt. Chị dâu của Vương thẩm và Vương thẩm thoáng chốc sang Tần Vũ Niết, ánh mắt chút lúng túng.
Chị dâu của Vương thẩm ngượng ngùng lên tiếng:
"Bà chủ Tần, bọn chỉ đùa vui thôi, thấy cháu thì khen, chứ ý gì nhé!"
Tần Vũ Niết xua tay, giọng ôn hòa:
"Cháu mà. Các thẩm ăn sáng ? Nếu thì đây ăn chút điểm tâm, bánh mới lò còn nóng hổi, thơm lắm đấy. Lát nữa các thẩm mang ít về cho nhà thưởng thức luôn."
Nghe Tần Vũ Niết thế, Chị dâu của Vương thẩm vui mặt, tít mắt, miệng đến khép :
"Ôi chao, thì quá! Nghe mùi thôi thấy ngon , đúng là lộc ăn thật!"
Lý quả phụ cũng giấu nét hân hoan khuôn mặt. Nghĩ đến tay nghề nấu nướng của Bà chủ Tần – cái gì cũng ngon, bà liền thầm vui sướng trong bụng, nghĩ bụng lát nữa mang về một ít cho lũ trẻ ở nhà, chắc chúng mừng lắm!
Vương thẩm cũng tươi nhưng vẫn tỏ lo lắng:
"Bọn ăn nhiều thế , khi nào con đủ bánh để bán ?"
Tần Vũ Niết khẽ mỉm , giọng nhẹ nhàng:
"Không , hôm nay con nhiều một chút mà."
Nghe Tần Vũ Niết , mấy Chị dâu của Vương thẩm cũng chỉ nghĩ đơn giản, dù nhiều nữa thì cùng lắm vài chục cái là cùng, ai thức hơn nửa đêm để nhiều đến mức bao giờ? ngờ, khi bước bếp, cả ba lập tức sững sờ chôn chân tại chỗ, mắt mở to tin nổi cảnh tượng mặt.
"Này... đây là gọi là " nhiều một chút" hả?"
Trước mắt họ, khắp căn bếp chật kín những khay bánh – tất cả những gì thể dùng để đựng đều Tần Vũ Niết tận dụng triệt để. Điểm tâm rải kín từ bàn bếp cho đến các giá, kệ, nơi nào cũng thấy bánh, chi chít dày đặc. Chỉ cần qua sơ sơ cũng thấy ít nhất đến hai, ba trăm cái!
Nghe còn một phần nguội cô cất , kể trong nồi vẫn còn đang hấp thêm. Tính sơ sơ, tổng bánh lên đến cả ngàn cái!
là " nhiều" theo cách của Tần Vũ Niết...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-tai-dia-phu-ban-com-hop/242.html.]
Vương thẩm ngơ ngác hỏi:
"Làm nhiều thế , liệu bán hết ?"
Tần Vũ Niết vô thức đáp:
"Ừm... quỷ..."
Nói đến đây, cô sực tỉnh, lỡ lời, vội vàng chữa :
"À... ý là... mua nhiều lắm!"
Phồn hoa như mộng lưu quang tận.
Vương thẩm bán tín bán nghi, gật gù:
"Ừ thì, chỉ cần bán hết ế là ."
Tần Vũ Niết thầm nghĩ: [Quỷ địa phủ nhiều thế, cả đám quỷ sai với quỷ vãng lai chen chúc đầy , mà lo bán hết. Dù ế cũng chẳng bao giờ lãng phí!]
tất nhiên những lời cô thể , chỉ mỉm gật đầu:
"Thẩm cứ yên tâm, sợ lãng phí ."
Sau đó, Vương thẩm và Chị dâu của nhanh nhẹn mặc tạp dề, xắn tay áo lên, rửa sạch tay bắt đầu giúp Tần Vũ Niết đóng gói bánh và xếp cơm hộp. Có thêm hai phụ một tay, chẳng mấy chốc tất cả điểm tâm và cơm hộp đều chuẩn đấy.
Ba họ cùng chất đầy xe, chạy chạy dọn lên xe bao nhiêu mới xong. Khi thứ sẵn sàng, Tần Vũ Niết lên đường... đến địa phủ.
Vừa đặt chân đến nơi, Tần Vũ Niết phát hiện hôm nay địa phủ đông như trẩy hội, quỷ chen chúc chật kín cả sân. Nhìn hàng dài xếp mua cơm hộp tới mấy trăm con quỷ, sân vốn rộng rãi giờ chẳng còn chỗ trống nào.
lúc , từ vang lên một tiếng hô lớn:
"Bà chủ Tần tới !"
Trong chớp mắt, đám quỷ mới còn náo nhiệt bàn tán chuyện hôm qua lập tức đồng loạt đầu về phía Tần Vũ Niết.
Bị cả trăm cặp mắt quỷ chằm chằm cùng một lúc, dù quen với cảnh tượng , tim Tần Vũ Niết vẫn bất giác nhảy dựng một nhịp. chỉ thoáng qua, cô nở nụ điềm nhiên, cao giọng thông báo:
"Hôm nay điểm tâm chỉ đúng một ngàn cái, ai tới thì ! Mỗi quỷ chỉ mua tối đa ba cái."
Lời dứt, cả đám quỷ liền đồng loạt kêu rên ai oán:
"Bà chủ Tần, giới hạn lượng chứ! mua mười cái ?!"
Tên quỷ xong một con quỷ phía trừng mắt quát lớn:
"Không ! Ngươi mua nhiều , bọn phía thì thế nào?"
Con quỷ phía lập tức hòa , lóc t.h.ả.m thiết:
" đó! Bà chủ Tần, cô thêm chút nữa ! Chỉ một ngàn cái, mà ở đây xếp hàng mấy trăm con . Nếu ai cũng mua ba cái thì bọn phía chắc chắn mua nổi!"