Ta tại địa phủ bán cơm hộp - 252

Cập nhật lúc: 2025-12-10 13:49:04
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đứng bên cạnh Tần Niệm, vị quyền uy - Bàn Long - sống lâu đến mức từng ai xem thường như thế. giờ đây, coi như khí. Đôi mắt sắc lạnh của thoáng lóe lên một tia âm u.

"Cô chán sống !"

Giọng vang lên lạnh như băng.

Hắn đưa tay , định túm lấy cổ áo Tần Vũ Niết để nhấc bổng cô lên như nhấc một món đồ chơi.

Tuy nhiên, Tần Vũ Niết, đang mải mê nhồi nhét thức ăn miệng, bất chợt cảm thấy một luồng gió lạnh lùa qua. Theo bản năng, cô nghiêng tránh sang một bên, khéo thoát khỏi bàn tay đang lao tới của Bàn Long.

Bàn Long vồ hụt, bàn tay trống trơn dừng giữa trung. Cảnh tượng khiến vài xung quanh nhịn mà bật khúc khích.

Tần Niệm lúc mới nhận xung quanh tụ tập khá đông . Cả phục vụ nãy cũng lén lút rời , lẽ vì sợ xảy chuyện lớn nên gọi giám đốc đến giải quyết.

Nghe thấy tiếng bất chợt vang lên từ đám đông, sắc mặt vốn âm trầm của Bàn Long nay càng đen hơn. Đôi mắt sắc bén như chim ưng của lướt qua đám , ánh lạnh lẽo như mũi kiếm khiến những kẻ lén cúi gằm mặt xuống.

chẳng hề nao núng sự chú ý của . Định bụng tiếp tục hành động, thì Tần Niệm nhanh tay kéo cánh tay . Lo lắng gây chuyện lớn ngay tại đây, cô đành cố gắng ngăn cản.

Dù đối tượng là Tần Vũ Niết – vốn chẳng ưa gì – nhưng cô cũng vì chuyện lôi đến đồn cảnh sát. Hơn nữa, cô thấy giám đốc cửa hàng đang tiến gần với vẻ mặt nghiêm trọng.

Trong tình thế gấp gáp, Tần Niệm đành vội vàng nở nụ gượng gạo, ánh mắt tràn đầy áy náy Tần Vũ Niết:

"Tỷ tỷ, thật xin . Em ngờ chị thấy em đến . Chúng em lập tức ngay đây."

Câu của Tần Niệm khiến Bàn Long nhíu mày, sắc mặt âm trầm hơn. Hắn hậm hực hỏi, giọng đầy bực dọc:

"Làm gì?"

Tần Niệm tiếng quát bất ngờ của cho sững , ánh mắt ngây ngốc như thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy . Một lúc , cô mới lí nhí đáp :

"Anh sẽ đối xử với ?"

Câu hỏi khiến Bàn Long khựng , rơi vài giây trầm tư khó xử.

Phồn hoa như mộng lưu quang tận.

Cuối cùng, ánh mắt của Tần Niệm đến mức khó chịu, đành giơ tay vò đầu bứt tóc, vẻ mặt bất đắc dĩ:

"Được , ! với cô, thế ?"

Nói xong, hằn học liếc Tần Vũ Niết một cái, ánh mắt lóe lên tia tàn nhẫn như khắc sâu hình bóng cô trí nhớ. Giọng lạnh băng để một câu đầy đe dọa:

" nhớ kỹ cô ."

Sau đó, Bàn Long đút tay túi quần, chẳng buồn ngoái đầu mà bước thẳng khỏi cửa hàng.

Tần Niệm vội vàng chạy theo .

Tần Vũ Niết thở phào nhẹ nhõm, bình yên vô sự chỗ cũ. Những ánh mắt hiếu kỳ xung quanh vẫn tan nhưng cô chẳng buồn để tâm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-tai-dia-phu-ban-com-hop/252.html.]

Cô cúi xuống bàn đồ ăn mặt, thầm nghĩ: " là một phen hú hồn nhưng mất cả hứng ăn!"

Tần Vũ Niết vốn quen với đủ kiểu tình huống oái oăm trong đời nhưng đúng là một trải nghiệm mấy dễ chịu, đặc biệt là vì nó ảnh hưởng trực tiếp đến... việc ăn uống của cô.

Vừa , cái tên Bàn tay quá lố, chạm cô nhưng rung bàn, khiến đồ ăn đổ vương vãi. Tệ hơn, chuyện kiêng cữ, phun cả nước bọt ngoài, khiến vài món bàn cũng "dính chưởng".

Thật sự là quá lãng phí!

Làm hư lương thực là tội nặng!

bảo cô ăn tiếp đống thức ăn "nhiễm bẩn" , đúng là... cách nào nuốt nổi.

lúc , giám đốc cửa hàng lịch thiệp bước tới, cúi đầu xin :

"Thành thật xin quý khách hoảng sợ. Hôm nay, bộ bữa ăn của ngài sẽ nhà hàng mời."

Ánh mắt ông lướt qua bàn đồ ăn "hoang tàn" mặt nàng, lập tức thêm:

"Chúng sẽ bảo bếp bộ món ăn cho ngài."

Tần Vũ Niết , đôi mắt sáng rực như nhặt báu vật. Cô mỉm lịch sự, đáp gọn:

"Làm phiền ."

Vị giám đốc cúi đầu cung kính:

"Không gì, đây là trách nhiệm của chúng . Chúc quý khách dùng bữa ngon miệng."

Nói xong, ông rời , để nhân viên phục vụ nhanh chóng dọn dẹp đống tàn tích bàn, lau sạch sẽ thứ.

Những thực khách tò mò xung quanh cũng lượt rời , trả gian yên bình cho nhà hàng.

Chẳng bao lâu , thức ăn mới tinh tươm mang .

Lúc , Tần Vũ Niết cuối cùng cũng thể tận hưởng bữa trưa của một cách trọn vẹn, như từng chuyện gì xảy .

Ăn xong, Cô ung dung lên xe trở về nhà.

Trên đường, điện thoại bỗng rung lên. Tin nhắn từ Lý a di gửi đến:

[A di nhận bánh ngọt con gửi. Ăn ngon lắm! Còn ngon hơn cả bánh a di mua ngoài tiệm. Không ngờ con nhớ khẩu vị của a di như . Lần mời con ăn một bữa . ]

Tần Vũ Niết khẽ mỉm , nhanh tay nhắn :

[Chỉ cần a di thích là . Hôm nào con sẽ món khác để a di nếm thử. ]

Lý a di lập tức phản hồi:

[Có phiền quá ? Nếu phiền thì thôi, a di ngoài mua cũng , chẳng khác gì . ]

Loading...