Dường như cảm thấy đủ thuyết phục, Lưu Gia Vinh bỗng nhiên bật dậy, vẻ mặt đầy quyết tâm. Anh tiếp, giọng hào hứng:
"Thôi thế , để gọi hết bọn họ đây, cô tận mắt xem thử. Nếu cô thích ai, cứ mạnh dạn chọn, đừng ngại ngần! Mà cô yên tâm nhé, nếu tên đó dám cô buồn khi dễ cô, thì cả đội chúng sẽ để yên !"
Vừa dứt lời, Lưu Gia Vinh chút chần chừ, vươn tay mở cửa phòng, định gọi các "ứng viên sáng giá" bước .
bất ngờ, ngay khi cánh cửa hé, mấy bóng lập tức mất đà, ngã nhào phòng.
"Rầm!" Một đống đè lên , trông chẳng khác nào bánh xếp nhân thịt bóp bẹp.
Lưu Gia Vinh hình, mặt cứng đơ như tượng đá:
"..."
Tần Vũ Niết ngơ ngác, khóe miệng giật giật:
"..."
Đám ngã sõng soài sàn cũng rơi trạng thái im lặng kỳ dị:
"..."
Cả căn phòng chìm trong bầu khí im lặng đầy ngại ngùng.
Vài giây , một trong đống "bánh xếp" nhanh chóng bật dậy, vội chỉnh trang phục nhàu nhĩ. Không để lộ chút xíu bối rối nào, cúi gập , nghiêm trang chào:
"Lưu đội, Tần tiểu thư!"
Những khác cũng lồm cồm bò dậy theo, vẻ mặt nghiêm túc như thể chẳng gì xảy , đồng thanh cúi chào:
"Lưu đội, Tần tiểu thư!"
Tần Vũ Niết cảnh tượng mắt, trong lòng buồn bất đắc dĩ. Cô thầm nghĩ: "Hóa mấy lén từ đầu đến cuối. Còn bày đặt giả vờ nghiêm túc cơ đấy!"
Lưu Gia Vinh cố giữ vẻ nghiêm nghị nhưng ánh mắt vẫn lướt qua đám cấp với vẻ thể tin nổi. Anh hắng giọng, nghiêm mặt:
"Đứng thẳng hết lên! Đã lén thì cũng tí kỹ thuật chứ, để ngã đè thế thì còn mặt mũi nào nữa?"
Đám cảnh sát trẻ đỏ mặt tía tai, cúi đầu lí nhí:
"Dạ, Lưu đội..."
Tần Vũ Niết nhịn nữa, bật thành tiếng. Cô khẽ lắc đầu, nhẹ giọng :
"Thôi, thôi, chuyện dừng ở đây . còn ý định tuyển rể . Mọi cứ nhiệm vụ là ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-tai-dia-phu-ban-com-hop/292.html.]
Không khí trong phòng bỗng chốc thoải mái hơn nhưng đám cảnh sát trẻ thì vẫn đang âm thầm ước rằng để ấn tượng hơn trong mắt "chị đại" Tần Vũ Niết!
Mặc dù đám cố gắng che giấu nhưng vẻ lúng túng và ngượng ngập vẫn thoát khỏi ánh mắt khác.
Lưu Gia Vinh trừng mắt, khuôn mặt đen , giọng đầy phẫn nộ:
"Mấy các , rảnh rỗi đến nỗi chui hết đây hóng chuyện hả? Còn ghé cửa gì?! Tất cả cút ngoài, chạy phụ trọng 5km cho ! Nhân tiện gọi hết mấy còn lên đây luôn!"
Vừa mới đây thôi, Lưu Gia Vinh còn hào hứng khen ngợi bọn họ mặt Tần Vũ Niết, mà đầy một phút, đám mất mặt ngay tại chỗ!
Nghe thấy mệnh lệnh , mấy lập tức mặt mày nhăn nhó, trong lòng hối hận thôi.
Phồn hoa như mộng lưu quang tận.
Chuyện là thế , khi nãy, họ loáng thoáng Lưu đội trưởng sẽ giới thiệu đối tượng cho Tần tiểu thư và định chọn ngay trong đội!
Giờ mà gọi thêm đồng đội lên, chẳng tự dưng tăng thêm đối thủ cạnh tranh ? Cơ hội "thoát ế" gần như tan thành mây khói!
Ai mà bạn gái xinh , lợi hại như Tần tiểu thư? Chưa kể, cô còn lập công lớn, là một "đại sư" chính hiệu!
Nếu tin mà lan , đám còn chắc chắn sẽ chẳng ngại ngần mà tranh thể hiện. Khi đó, từng một đều sẽ hóa thành "công khổng tước", giương cánh rực rỡ để khoe dáng vóc, kỹ năng, hòng gây ấn tượng với Tần tiểu thư.
Trong đó, một mặt mũi khá sáng sủa, xem là "gương mặt đại diện" của đội. Dù đội trưởng mắng nhưng lựa chọn giữa " phạt chạy 5km" và " cơ hội thoát ế", chút do dự chọn ngay phương án thứ hai.
Anh ưỡn ngực, giọng dõng dạc vang vọng khắp phòng:
"Báo cáo đội trưởng! Xin hỏi, chúng thể tham gia tuyển chọn mới chạy phạt ? Chúng cũng thoát ế, cũng đối tượng của Tần tiểu thư! Nhỡ Tần tiểu thư trúng thì ?"
Lưu Gia Vinh , mặt lập tức đen sì, ánh mắt như phun lửa. Ông phắt , thẳng kẻ lên tiếng, nở nụ ... mà dữ tợn kém gì ác quỷ:
"Cậu thoát ế? Muốn bạn gái?"
Trước sự chất vấn như d.a.o găm , hề nao núng, thậm chí còn ưỡn n.g.ự.c kiêu hãnh hơn, đáp to như sấm:
"Báo cáo đội trưởng! !"
Lưu Gia Vinh lia ánh mắt sắc bén như đao về phía những khác, hỏi gằn từng chữ:
"Còn các thì ? Cũng thoát ế? Cũng đối tượng của Tần tiểu thư?"
Đám còn nãy còn ngấm ngầm phục sát đất vì độ gan lì của đồng đội, giờ đây cũng chẳng thể giấu nổi khát khao trong lòng. Sau khi liếc nhanh về phía Tần Vũ Niết – đang đó với vẻ mặt như chẳng hiểu chuyện gì – cả đám đồng loạt hô vang:
"Báo cáo đội trưởng ! !"
Lưu Gia Vinh nghiến răng, cơ mặt giật giật như sắp kiềm chế nổi. Ánh mắt ông quét qua từng khuôn mặt sáng rỡ của đám thuộc hạ, từng , từng một, cuối cùng gật đầu như đưa một phán quyết:
"Được lắm! Các thoát ế đúng ? Được thôi... đừng mà hối hận!"