Mạnh Bà đột ngột đưa đề nghị:
"Thế , chúng cá cược một phen! Nếu Tiểu Vũ Niết thật sự tới tìm Diêm Vương gia, các canh gác cầu Nại Hà một tháng, nấu hết cả tháng canh cho ! Còn nếu thua, các ngươi xử trí cũng !"
Thôi Phán Quan lớn, gõ cây bút lên Sổ Sinh T.ử lên tiếng:
"Cược lớn ghê nhỉ! Được thôi, cược là Tần cô nương tới. Nếu thắng, cô trả bộ lương trừ của đây!"
Mạnh Bà nhún vai, đồng ý ngay:
"Không vấn đề gì, chơi tới bến!"
Phạm Vô Cữu thì chớp lấy cơ hội:
"Ta cũng cược cô sẽ đến. Nếu thắng, nguyên một năm tiền lương luôn nhé!"
Không ai ngạc nhiên yêu cầu của Phạm Vô Cữu. Ai cũng nghèo kiết xác, đến mức vẫn còn nợ lão Bạch một khoản Minh tệ kha khá nên cơ hội nhất định bỏ qua.
Tạ Tất An nhếch mép gian:
"Ta cũng cược cô đến. Nếu thắng, bà mang bộ canh Mạnh Bà giờ nấu cho bọn , đem dâng hết lên cho Diêm Vương gia dùng!"
Thôi Phán Quan xong, bật khanh khách, quên bồi thêm một câu:
"Xời... Tàn nhẫn nhất vẫn là ngươi, Tạ Tất An ! mà thích cái độ tàn nhẫn của ngươi!"
Mạnh Bà hờ hững đáp , giọng nhẹ tênh:
"Được thôi. Ta nhận hết."
Câu trả lời dứt khoát của Mạnh Bà như châm thêm dầu lửa. Sau khi Tạ Tất An khơi mào, cả Đầu Trâu, Mặt Ngựa và những khác cũng lập tức nhập cuộc, đưa các yêu cầu cược ngày càng khó nhằn. Có đòi cả núi Minh tệ, kẻ ăn miễn phí ở nhất tửu lầu cả tháng. điều kỳ lạ là, Mạnh Bà chẳng những ngần ngại mà còn đồng ý ngay một chút do dự.
Chính sự sảng khoái của Mạnh Bà khiến ít kẻ trong đám đông bỗng thấy là lạ.
Một quỷ sai bên cạnh lẩm bẩm:
"Đừng là Mạnh Bà đang gài bẫy tụi nhé..."
Cả đám yên lặng vài giây nhưng tự trấn an. Dựa tình hình gần đây, Tần Vũ Niết vốn đang bận tối mặt với nhất tửu lầu mới khai trương, khách khứa thì đông nghẹt, còn thời gian để ý đến Diêm Vương gia. Huống chi, mối quan hệ giữa cô và Diêm Vương gia dạo cũng chẳng gì đặc biệt. Nghĩ tới đây, cả nhóm cảm thấy yên tâm hơn hẳn, chắc mẩm rằng Mạnh Bà mới là kẻ thua đau.
"Cược tiếp thôi, chắc thắng!" – Cả bọn hào hứng , ai ngờ rằng, trong đôi mắt thoáng của Mạnh Bà ánh lên một tia bí hiểm như thể nàng nắm chắc phần thắng trong tay.
Thôi Phán Quan vẫn giữ nguyên giọng điệu hùng hồn, sang lớn:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-tai-dia-phu-ban-com-hop/355.html.]
"Mạnh Bà, phen cô thua là cái chắc! Đừng mơ lật kèo nhé!"
Mạnh Bà chỉ khẽ nhướng mày, nhàn nhạt đáp :
"Vậy cứ mở to mắt mà chờ xem."
Trong khi cả đám còn đang bàn luận sôi nổi về lý do khiến Diêm Vương gia hôm nay vui vẻ lạ thường thì một sự kiện chấn động xảy , Tần Vũ Niết bước Diêm Vương điện.
Khoảnh khắc đó, cả căn điện như ngưng đọng.
Thôi Phán Quan – thề thốt chắc nịch rằng Mạnh Bà cửa thắng, bỗng ngẩng đầu lên và thấy bóng dáng quen thuộc của Tần Vũ Niết.
Cả gương mặt tự tin của lập tức đóng băng, nụ chiến thắng nửa vời bóp nghẹt , hóa thành một biểu cảm cứng đờ đầy t.h.ả.m hại:
"..."
Nếu chọn, thà phấn khích thêm một giây để chậm vả mặt, còn hơn là đối diện cú phản đòn nhanh đến mức kịp nuốt trọn sự hổ!
Thôi Phán Quan hít một thật sâu, cố trấn tĩnh nhưng khóe miệng vẫn giật giật ngừng. Hắn thu hồi điện thoại, nở nụ méo mó, giọng lắp bắp:
"Tần... Tần cô nương, cô tới đây?"
Phồn hoa như mộng lưu quang tận.
Vốn dĩ gương mặt của Thôi Phán Quan nghiêm nghị như tạc tượng, giờ thêm biểu cảm cứng đờ, khiến trông như một bức tượng đá sống dở c.h.ế.t dở.
May , Tần Vũ Niết chẳng còn xa lạ gì với những biểu cảm kỳ quái của . Dù trong lòng ngượng ngùng nhưng cô vẫn giữ nét mặt bình thản, để lộ chút bối rối nào.
Lúc , Diêm Vương – nãy giờ vẫn chăm chú việc – ngẩng lên khi tiếng gọi "Tần cô nương". Chỉ một ánh mắt, liền thấy bóng dáng xinh của cô đang bậc thềm.
Không thèm để tâm đến gương mặt ngơ ngác của Thôi Phán Quan, Diêm Vương thản nhiên lệnh:
"Cô đến tìm . Ngươi chuyện gì thì việc ."
Câu nhẹ bẫng như tiếng sét giữa trời quang, đ.á.n.h thẳng đầu Thôi Phán Quan. Hắn mở to mắt, miệng há hốc, cơ mặt co giật đến mức méo xệch, trong lòng gào thét:
"Mình nhầm chứ? Diêm Vương gia gì? Ngài ghét quấy rầy nên đuổi thẳng ?!"
Biểu cảm kinh ngạc của khiến ngoài cũng phì nhưng trong thâm tâm Thôi Phán Quan lúc , chỉ hai từ xoay vòng, bàng hoàng và tổn thương!
Hắn còn kịp lấy tinh thần cú sốc, chỉ thể cứng đờ, gượng gạo mấp máy môi:
"À, ... còn chút việc , xin phép ."
Dứt lời, Thôi Phán Quan vội vàng cung kính cúi chào Diêm Vương một cái, chậm rãi , bước về phía cửa, dám .
Thấy Thôi Phán Quan rời , Diêm Vương cúi xuống Tần Vũ Niết vẫn , cảm giác thật kỳ lạ. Diêm Văn Cảnh thường xuyên đối diện với vô vàn loại quỷ hồn nhưng lúc cảm thấy thoải mái khi cô?