20
Một câu   Quý Lan Từ sợ  nhẹ, nàng cũng  dám hỏi , chỉ đặt kiếm và chiến giáp lên án thờ của .
"Đại nhân, ngài nhất định  sống sót trở về!"
Ta gật đầu với Quý Lan Từ,  cầm kiếm  Thượng Võ và chúng thần bên cạnh nàng.
"Các ngươi từng  một lên,  là cùng lên?"
Thượng Võ trốn  các thiên binh, "Bắt sống,  sẽ trọng thưởng."
Các thiên binh  , nhưng   thể  lao lên chịu chết.
Ta  từng thiên binh một ngã xuống, ánh mắt họ hoặc kinh hoàng hoặc  cam lòng. Cho đến khi  thấy một khuôn mặt quen thuộc, tay cầm trường mâu run rẩy lao về phía .
"Sao  là ngươi? Không  ngươi đang canh gác Thiên Môn ?"
Người đến chính là tiểu thiên binh  cùng  canh gác Thiên Môn  đây.
"Thiếu ,  cũng... cũng  điều đến..."
Ta thu kiếm , "Ngươi  , rời khỏi đây."
Nói ,  cầm kiếm tiến về phía Thượng Võ.
Thượng Võ kinh hoàng lùi ,  đang định một kiếm c.h.é.m đầu , thì trường mâu xuyên qua chiến giáp đ.â.m  cơ thể .
Ta  thể tin   đầu ,  là tiểu thiên binh đó.
Hắn nhắm mắt ,  dám  . Tay  nắm chặt trường mâu, miệng hét lớn: "Xin ... nhưng     một thiên binh bình thường nữa!"
Cây trường mâu đó gần như xuyên qua cơ thể ,  nhắm mắt , đưa tay nắm lấy rút  từ phía . Cán thương vốn màu nâu đỏ   m.á.u nhuộm đen.
Tiểu thiên binh   đánh văng  ngoài,  hoảng loạn bò dậy định chạy, thì cây trường mâu đó  đ.â.m xuyên qua ngực. Ta   tan thành tro bụi  mặt .
"Kiếp  hy vọng ngươi  thể  một tướng quân."
Thượng Võ sợ đến ba hồn bảy vía, trốn  lưng Thiên Quân run rẩy.
"Thúc thúc,  cứu ."
Thiên Quân cảm thấy mất mặt, nhưng cũng  thể  bảo vệ .
"Trước đây ngươi tự ý xây miếu, bản quân  xử nhẹ. Không ngờ ngươi vẫn   hối cải."
Ta  khẩy, chĩa trường kiếm  Thiên Quân.
"Chuyện đến nước , ngươi vẫn còn  bảo vệ tên phế vật ?"
Thuần Trúc đột nhiên nhảy , chỉ trích .
"To gan,  dám dùng kiếm chỉ  Thiên Quân, đây là đại bất kính!"
Ta thấy lão già c.h.ế.t tiệt  là tức  chịu , một kiếm c.h.é.m về phía Thuần Trúc.
"Lão già thối, trả tiền đây!"
Có lẽ là vì tuổi  cao, hoặc là  ngờ  thật sự dám  tay. Thuần Trúc   c.h.é.m ngã xuống đất, giãy giụa vài cái,   động đậy nữa.
Sau đó, hóa thành một đoạn tre khô héo,  đó đầy lỗ mọt, sớm   mục nát.
"Ngươi đúng là tà ma, hôm nay  sẽ diệt ma chính đạo!"
Thiên Quân niệm một pháp quyết đánh về phía ,    vặn né . Ta tốc độ cực nhanh lao về phía Thượng Võ  lưng ông , mắt thấy sắp chạm , thì  Thiên Quân một chưởng đánh ngã xuống đất.
Ta mất thăng bằng, cắm kiếm xuống đất mới  vững .
Một ngụm m á u phun  đất.
"Thượng Võ, , chứng minh bản  ."
Thấy   còn sức chiến đấu, Thiên Quân gọi Thượng Võ .
Thượng Võ ban đầu  dám, nhưng thấy ánh mắt quả quyết của Thiên Quân, và  đang nửa quỳ  đất thở hổn hển,   lập tức cảm thấy    .
"Ngươi   đánh giỏi lắm ? Chẳng  cũng rơi  tay  ?"
Thượng Võ đá  ngã xuống đất,  một chân dẫm lên n.g.ự.c .
"Đã đến lúc  lời tạm biệt ."
Kiếm trong tay  còn  c.h.é.m xuống,     một bước vung trường kiếm về phía cổ họng  , m.á.u nóng b.ắ.n đầy mặt .
Ta c.h.é.m đầu Thượng Võ, một cước đá đến  mặt Thiên Quân.
"Không nỡ bỏ con săn sắt  bắt  cá rô."
Câu   Quý Lan Từ dạy  thật hữu dụng.
21
Chúng thần sợ mất mật, Thiên Quân cũng kinh ngạc  thôi.
"Rốt cuộc ngươi là quái vật gì?"
Ta giơ tay lau vết m.á.u  mặt,  từng chữ.
"Ta tên là Tru, là một tà thần,   sở thích gì, chỉ duy việc g.i.ế.c ."
Thấy  từng bước tiến  gần, Thiên Quân cũng  chút sợ hãi, ông   ngừng dùng pháp thuật đánh   , nhưng  thể   dừng  nửa bước.
"Đến lượt ngươi ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-than-tai-xuat-2-ke-noi-loan/chuong-7-het.html.]
Thiên Quân né  bia đá,  vung kiếm khí đánh vỡ bia đá thành nhiều mảnh. Trong chốc lát đất rung núi chuyển, dường như  thứ gì đó sắp phá đất mà .
"Không , là thứ đó!"
Không  ai  hét lên một tiếng, chúng thần chạy tán loạn. Thiên Quân còn  chạy,   dẫm  áo ngã nhào xuống đất. Ông    dùng một pháp quyết đánh  mặt , nhưng  vẫn  hề hấn gì.
"Sao  thế? Thần thường trúng một đòn  chắc chắn sẽ hình thần tiêu diệt, tại  ngươi   !"
Ta  xuống ông , mạnh tay đ.â.m trường kiếm  mệnh môn của ông .
"Tín đồ nhỏ của  bảo   sống sót trở về,   dám chết?"
Thiên Quân  cam lòng trợn to mắt, nhục  nhanh chóng tan biến, cho đến khi chỉ còn  một đống quần áo.
Ta  chút biểu cảm lau sạch thanh kiếm,  về phía Thiên Lao.
22
Mặt đất vẫn đang rung chuyển dữ dội, thỉnh thoảng  đá vụn rơi xuống.
Xem  Thiên Cung sắp sập ?
Đến Thiên Lao,   chút do dự, sợ rằng  trong chỉ thấy một đống quần áo của Thời Gia. Suy nghĩ , nếu Thượng Võ lúc nãy vẫn ,  thì Thời Gia   cũng...
Ta đang nghĩ, thì từ xa   thấy giọng của Thời Gia.
"Thần Tài, ngươi  thua !"
Lại gần thì thấy một cảnh tượng như thế .
Thời Gia đang oẳn tù tì với Thần Tài, vàng bên cạnh chất thành một ngọn núi nhỏ.
Trên mặt Thần Tài dán mấy tờ giấy trắng, trông vô cùng hài hước.
Ta ở ngoài thập tử nhất sinh, hai   ở trong năm tháng tĩnh lặng???
Thấy  đến, Thời Gia phấn khởi nhào tới, bám  cửa tù gọi: "Tru, ngươi   ,  lo c.h.ế.t  ."
......
Thần Tài cầm ổ khóa, : "Ta  cứu Thời Gia , nhưng cái khóa   thật sự  mở ."
Ta theo hướng ngón tay của Thần Tài, một kiếm c.h.é.m gãy khóa, mở cửa ngục.
Thời Gia vui mừng nhảy cẫng lên,  khen  mặc đồ oai phong,  hỏi , "Sao ngươi đột nhiên mặc thế ? Thượng Võ và bọn họ ? Có    khó ngươi ?"
Ta vận động khớp xương, khẽ "ừm" một tiếng.
"Họ đều   g.i.ế.c hết ."
Nghe , Thời Gia trợn to mắt, miệng cũng há hốc.
Nàng  vòng quanh   ,   sờ  Bảo Thạch Chiến Giáp của , thán phục: "Một  ngươi ? Giỏi quá! Ngươi  thế nào ? Mau! Dạy  với."
Ta  chút biểu cảm tra kiếm  vỏ.
"Không  gì khác, chỉ là tay quen mà thôi."
Nói ,  đưa một tay về phía Thời Gia, ánh mắt kiên định  nàng, như hỏi, cũng như mời.
"Bảng Phong Thần  quá cũ , thế giới  cần một trật tự mới."
"Ngươi...   cùng  ?"
---------
Hồi kết
---------
Khi  từ  trời xuống, Quý Lan Từ vẫn đang cúng bái  một án thờ đơn sơ.
Thấy là , nàng thở phào nhẹ nhõm, "Đại nhân! Ngài  thể sống sót trở về thật là  quá!"
Đột nhiên, nàng  chằm chằm  Thời Gia và Thần Tài bên cạnh , "Hai vị đại nhân mới đến ?"
Ta đang thắc mắc  nàng đột nhiên  thể thấy  Thời Gia và bọn họ, thì chợt nhớ  Bảng Phong Thần   phá hủy, Thời Gia và bọn họ bây giờ cũng giống như .
"Ba vị đại nhân cứ  , đợi công việc của   hơn, nhất định sẽ xây cho mỗi vị đại nhân năm mươi ngôi miếu!"
Thời Gia sốt ruột.
"Lần  ngươi nợ  còn  trả !"
---------
Ngoại truyện
---------
Ta  ngủ say ở Thiên Giới  lâu, lâu đến mức chính  cũng  nhớ nữa. Nơi   yên tĩnh, gần như   ai đến  phiền.
Chỉ là hôm nay...
Một đám nhóc  ở cửa nhà    đang cãi  ầm ĩ cái gì.
Lúc thì Bảng Phong Thần, lúc thì  trời hành đạo, ồn ào đến đau cả đầu.
Ta đang định trở  ngủ tiếp, thì một tiếng "rầm", giường sập. Ta ngã từ  giường xuống, còn lăn mấy vòng.
Đứng dậy , trời ạ!
Đứa nào phá nát nhà của !!!