Thấm thoát  nửa tháng trôi qua, Tạ Lăng và  diễn xuất  ăn ý, thực sự giống như một cặp tình nhân trong thoại bản.
Ngay cả Thục Quý phi cũng như  phát hiện  màn trình diễn của bọn , đồng ý buông tha để chúng  đưa A Hủ về phủ thái tử giáo dưỡng.
Vũ tỷ tỷ  để  cho A Hủ một đôi mắt xanh lục thẫm, dịu dàng hệt như loại ngọc  nhất.
Đứa bé    cách lớn lên, hội tụ tất cả ưu điểm của Vũ tỷ tỷ và Tạ Lăng, còn bé tí dung mạo   xuất chúng, đến mức ngay cả bảo mẫu lạnh mặt nhất trong thâm cung cũng  mềm lòng khi  thấy A Hủ.
Ta yêu quý nó vô cùng, hận  thể để nó trong lòng bàn tay mang  khắp  nơi.
Chỉ là ở phủ thái tử càng lâu,  càng nhận thấy thái độ của Tạ Lăng đối với A Hủ  lạnh nhạt,  quan tâm cũng chẳng yêu thích.
Có những   ôm A Hủ   hiên nhà để tắm nắng, rung rung bộ diêu bằng vàng thành tiếng chọc bé , Tạ Lăng   chiếc bàn lớn trong phòng, thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu lên  chằm chằm hai  bọn   lâu.
 trong những lúc riêng tư,   bao giờ thấy  ôm bé.
Ánh mắt   A Hủ,  giống như đang  đứa con trai yêu quý của , mà thờ ơ và xa cách như đang  một  lạ.
Đôi lúc  nghĩ  lẽ do Tạ Lăng ghét bé A Hủ, hận nó lấy  mạng sống của Vũ tỷ tỷ.
Ý nghĩ   xuất hiện,  liền rùng  một cái,  dám nghĩ tiếp.
Quên , cha bé  thương bé,  thương bé bù .
Một hôm sáng sớm, đang ngủ mơ màng,  đột nhiên  thấy tiếng A Hủ .
Giọng bé yếu ớt, gào  gọi .
Ta mở mắt , định  qua đó, nhưng   một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy eo,  cách nào cử động .
Cánh tay của Tạ Lăng như một sợi xích sắt cố định   bên cạnh ,  cho  bất kì  trống nào để thở.
Cuối cùng  vẫn cố gắng  dậy, Tạ Lăng cũng tỉnh , kéo tay áo   khiến  ngã nhào  vòng tay .
Hơi thở của  gắt gao bao trùm lấy , giọng   mới ngủ dậy khàn khàn lười biếng.
“Đường nhi, ngủ với  thêm một lúc nữa ?”
Ta  hổ, đưa tay đẩy  .
“A Hủ gọi  kìa.”
Hơi thở của  quá bá đạo, dù chỉ là đang trong cơn ngủ mơ màng cũng khiến     thoải mái, vội thoát .
Ta ôm A Hủ  ăn cơm, trong đầu lơ đãng nghĩ, nếu như tìm  lí do nào đó để đuổi tai mắt của Thục Quý phi  khỏi phủ  thì  .
Tuy rằng bọn  lớn lên cùng , nhưng Tạ Lăng dù gì cũng là một  đàn ông trưởng thành , ngủ chung giường với  thật sự  bất tiện.
Sau khi ăn sáng xong,  bế A Hủ  qua thư phòng.
Bên khung cửa sổ, A Hủ kêu đòi một chiếc lọ nhỏ bằng bạc  chạm khắc tinh xảo để  giá sách.
Thư phòng của Tạ Lăng xếp  giấy tờ chính vụ, thật sự   những thứ  động chạm  .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-tro-thanh-tuc-huyen-cua-thai-tu/chuong-27.html.]
Trước giờ   từng cho phép hạ nhân   thư phòng, kể cả  cũng  từng   bao giờ.
 A Hủ   dữ,   còn cách nào, đành bế nó   trong.
Nghĩ bụng chỉ định lấy cái lọ bạc   . ngay,  ngờ A Hủ  vung tay loạn xạ, xé nát một chồng giấy.
Ta vội vàng  xổm xuống dọn dẹp.
Không  từ ở trong quyển sách nào, một bông hoa khô màu vàng năm cánh đột nhiên rơi .
Bông hoa  vô cùng ,   cầm nó lên để ngẵm kĩ hơn, nhưng Tiểu Loan phía    hét lên  hất nó .
Ta    nàng  định trách móc, nhưng  gặp ngay  ánh mắt hoảng hốt của Tiểu Loan.
Nàng  vội vàng giải thích cho  .
“Thứ  gọi là ‘dương bất thực*’, em   già trong cung bảo loại hoa   thể khiến   buồn nôn, ói mửa, chán ăn, về lâu về dài sẽ vô cùng mệt mỏi  chầm chậm c.h.ế.t .”
*dương bất thực: cừu  ăn
Sao trong sách của Tạ Lăng   thứ như  chứ?
“Em  mà  .”
Ta dùng một chiếc khăn tay cẩn thận cuộn lấy bông hoa đó cầm lên.
Tiểu Loan cũng tò mò đến gần xem  .
“Em cũng là  đầu  thấy,   chỉ  một vị nhũ mẫu già xuất cung  rằng loại hoa  sẽ khiến   hoa mắt chóng mặt, yếu dần  c.h.ế.t dần c.h.ế.t mòn.”
Nàng  nghĩ thêm.
“Bà  cũng , nếu phụ nữ ăn nhầm  trong thời gian dài, sẽ  triệu chứng giống với ốm nghén,  đây trong cung  từng  một  hậu cung phi tần lén cho thứ   đồ ăn của các nương nương mang thai hòng loại bỏ những đứa trẻ  ai  …”
Trái tim  đột nhiên đập mạnh,  gấp đến siết c.h.ặ.t t.a.y Tiểu Loan.
Tiểu Loan   doạ sợ một phen, lắp bắp.
“Sao…   ạ, tiểu thư?”
Không thể trách  nghĩ nhiều, triệu chứng Tiểu Loan  kể, y hệt tình trạng của Vũ tỷ tỷ  lúc chết.
Tim  đập thình thịch, cất bông hoa  tay áo,   bếp nhỏ lấy ấm thuốc, đập dập nửa bông hoa   đun sôi lên.
Nước sôi lên, mùi toả  thực sự giống như hương thơm kì lạ trong loại thuốc mà Vũ tỷ tỷ  uống hàng ngày khi còn sống.
Tim  như ngừng , cảm thấy trong toà phủ thái tử rộng lớn ,  còn ai  thể tin tưởng  nữa.
Ta đưa nửa bông hoa còn  đưa cho Tiểu Loan   nhỏ dặn dò.
“Em về nhà một chuyến, đưa cho Ngô lang trung xem thử,  nhất là để ông  nhanh qua đây một chuyến…”