Hắn mặc cho m.á.u chảy ướt đẫm lòng bàn tay, giống như  khoái cảm lấn át,  hề cảm thấy đau đớn.
“Cho dù như , nàng vẫn  hướng mũi d.a.o về phía ?”
Hắn từ  cao  xuống ,  đến tàn nhẫn.
“Đường nhi, nàng chỉ là   bản    yêu .”
Hắn dùng bàn tay dính đầy m.á.u bóp chặt cằm , tham lam chụp lấy  biểu cảm  mặt , trầm giọng thuyết phục.
“Thừa nhận .”
“Báo——“
Lần đầu tiên  nhiều ngày    giọng  của  khác,  đó  ngoài  vọng .
“Có chuyện gấp cần bẩm báo!”
Tạ Lăng dường như trong nháy mắt  trở  dáng vẻ thái tử ôn hoà cần kiệm.
Hắn hắng giọng, bình tĩnh đáp .
“Chuyện gì?”
Người bên ngoài lớn tiếng trả lời.
“Liên quan đến tiền tuyến, xin điện hạ đích  !”
Tạ Lăng hôn nhẹ lên trán , mặc  y phục cho ,  dậy   ngoài.
Tiền tuyến?
Tâm trí của   nhiều ngày đờ đẫn cuối cùng cũng lấy   chút minh mẫn.
Tin tức về cha với Sở Cửu!
Ta  bây giờ   chẳng khác gì một kẻ điên rối bù nhếch nhác nhưng   kìm , lăn  khỏi giường, loạng choạng lao  khỏi cửa.
Cửa  khoá,   thấy ánh mắt nhiều hàm ý từ đám thị vệ liên tục đổ dồn về phía  và Tạ Lăng.
“Điện hạ, tay của …”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-tro-thanh-tuc-huyen-cua-thai-tu/chuong-31.html.]
“Không .” - Tạ Lăng giơ tay lên xem - “Ta sơ ý  rơi bình hoa mà thôi.”
Đám  thị vệ đột nhiên như ý thức , giấu ánh mắt mờ ám nghi ngờ  vành mũ.
“Viện binh tới kịp thời, đẩy lui đội thiết kị của Ô Nhược, trong thành   đều cảm tạ ân tình của thiên gia…”
Kịp thời là , kịp thời là !
Niềm vui ấm áp tràn  trong nội tạng của ,  nóng lòng   nên vội hỏi.
“Cha  thì ?”
Người đàn ông do dự một lúc,  ngẩng đầu lên  lướt qua  thật nhanh.
“Tống tướng quân… hi sinh vì quốc gia, Sở tướng quân mất tích trong loạn lạc…”
Khung cảnh  mắt chợt choáng váng, đầu óc  trống rỗng, chỉ thấy sắc mặt Tạ Lăng bỗng dưng tái nhợt, nhảy qua bàn lao về phía , hoảng hốt gọi tên .
Mọi thứ trong nháy mắt tiêu tan.
Khi  tỉnh dậy, Tạ Lăng  ở ngay bên cạnh , lo lắng  .
Ta kéo tay áo , cầu xin  bằng giọng điệu hèn mọn khiêm nhường nhất cả đời .
“Ta xin ngươi, Tạ Lăng, cho  gặp .”
“Van ngươi đấy.”
“Cha  chết,     ở bên,  nhất định  sống nổi.”
“Cho  gặp bà   mà.”
“Bà   .” - Tạ Lăng dùng ánh mắt yêu thương  , chậm rãi  - “ nàng ốm , Đường nhi, nàng và hầu phủ phu nhân đều đang đau thương quá độ, gặp  cũng   ích lợi gì.”
“Làm ơn… Tạ Lăng,  hứa sẽ  tốn nhiều thời gian ,  ơn…”
Ta  kịp  tiếp  lên cơn ho, ho đến lồng n.g.ự.c đau nhói.
Tạ Lăng  đành lòng  .
“Ta  cũng  .”
Tạ Lăng ôm   lòng, vỗ nhẹ lưng , liếc  nữ hạ nhân mặt mày xa lạ  ở cửa, cúi   gần   giọng  nhỏ.