Kiếp , mỗi  nàng  điều gì   ý, Tần thị luôn treo  miệng câu  "Thứ như ngươi ai còn  nữa?" để uy h.i.ế.p nàng.
Mỗi một  như , vì hài tử, Tạ Trường Ninh đều cúi đầu nhận sai. Nếu  một  mẫu   hưu bỏ, hài tử   còn mặt mũi nào mà ngẩng đầu lên sống?
 hiện tại, việc bọn chúng  thể ngẩng đầu   , thì liên quan gì đến nàng?
Dù cho đầu chúng  rơi xuống, cũng chẳng can hệ gì.
"Cái gì? Ngươi còn  tái giá? Ngươi  mơ ! Sống là  nhà họ Thẩm, c.h.ế.t cũng là ma nhà họ Thẩm, cả đời  đừng hòng tái giá." 
Tần thị giận dữ gào lên, trong lòng  càng thêm nghi ngờ: chắc chắn nó  sớm  ý định đó .
Bà  càng nghĩ càng thấy khả năng đó là thật.
Tạ Trường Ninh mỉm  thản nhiên:
"Ta  chỉ  tái giá,  còn  mang cả Hầu phủ  của hồi môn,   mẫu  thấy thế nào?”
Dứt lời, nàng   rời .
Đời , nàng chỉ  sống vì chính .
Hiện tại nàng   ý đó, nhưng nếu một ngày nàng thật sự  tái giá, thì ai cũng đừng hòng cản .
"Đừng  mơ!" Tần thị  đầu phì một tiếng khinh bỉ.
Du ma ma liếc  Tạ Trường Ninh đầy ẩn ý. Bà  phu nhân đang  lời giận dỗi, nhưng thật lòng bà mong phu nhân  thể tái giá thật, để  một   lạnh  nóng ở bên cạnh.
Bà   rõ, trong phủ  những công tử tiểu thư    ai  chỗ dựa .
Cũng chẳng trách phu nhân lạnh lòng.
Nàng  lạnh lòng,   một sớm một chiều.
---
Bên phía Tô gia.
Tô Thanh Uyển  theo phụ mẫu và đại ca trở về,   một canh giờ thì mẫu   sai  mang  bộ hồi môn trả .
Nhìn sân đầy ắp đồ đạc, Hứa thị kinh ngạc:
"Thanh Uyển, con  đây mau. Sao  thấy trong   nhiều món   là của nhà ?"
Nàng tự tay chuẩn  hồi môn cho con gái, tất nhiên nhớ rõ từng thứ.
Tô Thành Châu và Tô Đình Thâm cũng đầy vẻ kinh ngạc. Dù  rõ hồi môn  những gì, nhưng gia cảnh nhà  thế nào thì họ  quá rõ,  thể nào  nổi nhiều hồi môn như  cho Thanh Uyển.
Tô Thanh Uyển chỉ  một cái liền nhận : "Những món dư  đều là hồi môn của mẫu ."
Giọng Hứa thị cao vút: "Hầu phu nhân  đem cả hồi môn của  cho con?"
Phải  rằng, hồi môn là chỗ dựa sinh tồn của nữ nhân. Ngoài nữ nhi ruột, chẳng ai sẽ đem cho  ngoài.
Họ   tin Hầu phu nhân đoạn tuyệt với Thẩm Tri Tự.
Tô Thanh Uyển sống mũi cay cay: "Mẫu  ít nhất  đưa cho con một nửa hồi môn của ."
"Lão Thiên ơi! Tạ tỷ tỷ thật là... Có lẽ đời  Thanh Uyển  cứu mạng tỷ , nên đời  tỷ  mới đối xử  với con như . Chúng  lấy gì báo đáp đây?"
Hứa thị lập tức đổi cách xưng hô, từ "bà thông gia" thành "Tạ tỷ tỷ".
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-truong-ninh-tai-sinh-hau-phu-nao-loan-roi/chuong-26-ai-con-muon-nang-ta-nua.html.]
Đừng quên, Tạ tỷ còn  hai cô nhi nữ.
Tô Thành Châu cảm thán: "Hầu phu nhân thật là..."
Trước mặt nương tử mà khen ngợi nữ nhân khác quả thật  , nên ông  chỉ  tới đó  dừng.
   cũng   , Hầu phu nhân quả thật là   thể kết giao.
Tô Đình Thâm nheo mắt , nghĩ thầm: Không hổ là   sư phụ chọn trúng.
"Đã là Hầu phu nhân tặng, thì  cứ yên tâm nhận lấy. Người xem  như nữ nhi ruột,    cũng cứ kính  như mẫu  ruột là ."
Hắn khẽ , trong lòng còn thầm nghĩ: Chưa  chừng  ,  còn  gọi bà  một tiếng "sư nương" nữa.
Chỉ là,  ít   mối quan hệ giữa  và sư phụ mà thôi.
 
---
Phía bên Thẩm Tri Tự.
Vừa trở về viện của Bạch Tích Chi,   ngã quỵ ngất xỉu.
Thẩm Tri Nghiễn lập tức sai   mời đại phu. Dù  họ cũng  thể mời  thái y.
Bạch Tích Chi cũng  thương  nhẹ.
May là đại phu đến  nhanh. Sau khi khám, ông  Bạch Tích Chi chỉ  thương ngoài da, chỉ cần nghỉ ngơi và bôi thuốc đều đặn là khỏi.
 Thẩm Tri Tự thì khác. Hắn   đánh ba mươi trượng,  nhịn đói suốt mấy ngày, hôm nay còn  quất roi và  cha con Tô gia đánh thêm một trận.
Thương tích    mưng mủ, nguy hiểm nhất là  khả năng sốt cao trong đêm.
Đại phu kê đơn thuốc, dặn dò  chăm sóc cẩn thận.
Mọi  túc trực bên giường , nhưng đến khi trời tối,  vẫn  tỉnh .
Tần thị cho  mang tới  nhiều thức ăn, vật dụng, còn  cả ngân phiếu, tổng cộng đến hai nghìn lượng bạc.
Bà đúng là  đưa đồ cho Thẩm Tri Tự, nhưng điều bà càng  hơn, chính là để   : Tạ Trường Ninh  tái giá.
"Cái gì? Mẫu  lúc nào   ý định đó? Bà   một đống tuổi , còn định tái giá? Chẳng lẽ vì thế mà bà đoạn tuyệt quan hệ với đại ca? Bà định đá hết chúng   để dễ dàng tái giá ?" Thẩm Tri Nghiễn mặt đen sì.
"Nếu  nhờ tổ mẫu, chắc chúng  còn chẳng  gì." Thẩm Tri Châu nghiến răng, mặt mày tức tối.
Thẩm Tĩnh Vân trầm giọng: “Mẫu  thật là... quá    hổ. Đã  cháu , mà còn mơ tưởng mấy chuyện vớ vẩn như thế. Làm   xứng với phụ  ?"
Thẩm Tĩnh Thư nghiến răng ken két: "Nếu mẫu  thật sự tái giá, chẳng  chúng  sẽ  kế phụ ? A a a! Ta  cần kế phụ!"
Bạch Tích Chi cũng tròn mắt sửng sốt,    thể tin nổi.
Thứ nàng  quan tâm duy nhất chính là: Tên gian phu  là ai?
"Mẫu  định gả cho ai chứ? Bà  từng thành , còn sinh nhiều con như , giờ thì già , ai còn  bà  nữa?" 
Thẩm Tĩnh Vân hỏi  đúng điều mà lòng Bạch Tích Chi đang nghĩ.
"Các  ở  đây trông đại ca,   việc   ngoài một chuyến,   về ngay."
Thẩm Tri Nghiễn bỗng nhiên như sực nhớ  điều gì đó, vội vàng  dậy rời .