TẠ TRƯỜNG NINH TÁI SINH, HẦU PHỦ NÁO LOẠN RỒI!!! - Chương 48: Ta không tin
Cập nhật lúc: 2025-07-31 06:49:57
Lượt xem: 88
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thẩm Lan Nguyệt sững sờ.
Ma ma bên cạnh lập tức phản ứng, hét lớn:
"Có trộm! Mau bắt trộm!"
Nhìn đôi tay trống rỗng, tiếng ma ma la hét, lúc Thẩm Lan Nguyệt mới hồn, nàng run giọng hét lớn:
"Mau báo quan! Nhất định tìm bạc đó!'
Đó chính là bộ tiền mà nàng lấy từ Tần thị, bạc mua quan lộ cho Hồng Thịnh.
Tên trộm chui đám đông biến mất, để dấu vết.
Ngay cả khuôn mặt , họ cũng chẳng rõ.
Báo quan thì ? Chẳng qua thêm một vụ án đầu mối mà thôi.
Quả nhiên, khi từ Hình bộ , Thẩm Lan Nguyệt trông như bánh bao mắc mưa, mềm nhũn cả , mất hết sinh khí.
Quan chỉ bảo nàng về nhà chờ tin.
chờ đến bao giờ? Không ai trả lời .
Hơn hai vạn lượng bạc, nàng còn kịp sờ ấm tay, tan biến như làn khói.
Nàng còn lấy gì mà lo cho tiền đồ của Hồng Thịnh đây?
Tức giận công tâm, mắt nàng tối sầm, ngã lăn bất tỉnh.
Chuyện tất nhiên ai dám đưa đến tai Tần thị.
Chưa đến nửa canh giờ, chiếc hộp gỗ đựng bạc mất xuất hiện trong tay Tạ Trường Ninh.
Nàng chỉ lạnh nhạt phân phó Du ma ma:
"Thu dọn cẩn thận."
---
Phủ trưởng công chúa
Thẩm Tĩnh Vân rõ ngất từ bao giờ.
Khi tỉnh , bên giường chỉ một nha nhỏ canh giữ.
"Di nương cuối cùng cũng tỉnh !
Người uống nước ạ?"
Cô bé chừng mười hai mười ba tuổi, mặt mày vàng vọt, gầy gò khắc khổ.
Cổ họng Thẩm Tĩnh Vân nóng rát như thiêu. Nàng chậm rãi đảo mắt khắp phòng.
Mùi mốc ẩm bốc lên nồng nặc.
Trong phòng ngoài chiếc giường nhỏ đủ một mà nàng đang , chỉ còn một chiếc bàn và hai chiếc ghế gỗ mòn, bàn là bộ cụ cũ kỹ bạc màu, chỉ là chẳng đáng mấy đồng.
Ngay cả đại nha bên cạnh nàng , sống còn sung túc hơn thế .
Tống Văn Cảnh đối xử với nàng như ?
Đây là mà nàng bất chấp tất cả sự phản đối của mẫu , một lòng gả cho, thật là nực .
Sau khi đút một ngụm nước ấm, nàng mới chút sức lực, cổ họng khàn khàn phát tiếng.
Nàng lập tức gạt nha , chân trần bước xuống giường, thẳng cửa.
Nàng về nhà.
Dù thế nào cũng về, bằng bất cứ giá nào.
"Di nương, còn khỏe, định ?"
Nha nhỏ chạy theo ngăn cản.
"Tránh ! Ta về Hầu phủ!
Còn nữa, đừng gọi là di nương, phả tiểu gì cả!"
Thẩm Tĩnh Vân hét lên giận dữ.
Nàng thấu con thật của Tống Văn Cảnh, ở đây chẳng khác nào chờ chết.
Vừa dứt lời, cửa đẩy .
Hai bà tử mặt mày dữ tợn bước , lạnh lùng hỏi:
"Di nương định gì thế?"
Thẩm Tĩnh Vân chột , lùi một bước:
"Tránh ! Ta về Hầu phủ."
"Hể? Về Hầu phủ? Nơi đây mới là nơi ngươi nên ở."
Hai bà tử khẩy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-truong-ninh-tai-sinh-hau-phu-nao-loan-roi/chuong-48-ta-khong-tin.html.]
Thẩm Tĩnh Vân tức giận hét lớn:
"Tiện tỳ to gan!
Ta là tứ tiểu thư đích xuất của Hầu phủ, xem ai dám ngăn cản ?"
Một bà tử lập tức nhào tới, túm tóc nàng, giơ tay tát liên tiếp mặt, tiếng bạt tai vang rền, ngừng nghỉ.
"Ngươi dám đánh ? Ta sẽ g.i.ế.c ngươi, đồ tiện nô!"
Thẩm Tĩnh Vân phản kháng kịch liệt, nhưng bà tử giữ chặt hai tay nàng, đá mạnh chân khiến nàng ngã quỵ xuống nền.
"Sáng nay Hầu phủ truyền tin ngoài:
Tứ tiểu thư bệnh nặng bất ngờ, đêm qua qua đời.
Ngươi còn là cái thá gì mà tứ tiểu thư?
Còn về? Về ?"
"Phì! Cả đời ngươi đừng hòng trở về!
Hầu phủ sớm còn chỗ cho ngươi.
Nhớ kỹ phận , ngươi chỉ là một tiểu lên mặt bàn.
Từ nay về chỉ thể khúm núm sống qua ngày."
Hai bà tử lời qua tiếng , châm chọc ngừng, từng lời như d.a.o đ.â.m tim.
Đầu óc Thẩm Tĩnh Vân trống rỗng, tiếng nổ to vang lên tận sâu trong trí óc.
"Không thể nào! Không thể nào!
Mẫu tuyệt đối với ..."
Nàng lắc đầu liên tục, đến nỗi còn cảm thấy đau đớn từ những cái tát mặt nữa.
Trong tim chỉ còn một ý niệm:
Mẫu bỏ rơi nàng.
Nàng là do mẫu sinh , thể bỏ là bỏ?
Từ đêm qua đến giờ, nàng luôn trông mong sẽ đến đón nàng.
Dù nàng sai, dù nàng Tống Văn Cảnh mê hoặc, thì mẫu cũng thể tàn nhẫn như .
"Không! Các ngươi đang lừa !
Ta về!
Ta gặp mẫu , tận mắt hỏi xem điều thật ."
Thẩm Tĩnh Vân như hóa điên, giãy giụa đẩy ngã hai bà tử, lao khỏi phòng.
Quế ma ma sớm mang tới, bên cạnh theo dõi.
Thấy , bà hiệu cho hai bà tử cần cản , dẫn lặng lẽ theo .
Thậm chí đến thị vệ ở cửa phủ trưởng công chúa cũng ai ngăn cản nàng.
Thẩm Tĩnh Vân thuận lợi rời khỏi phủ.
Bên ngoài, qua tấp nập.
Nàng chân trần, tóc rối, áo quần nhếch nhác giữa phố như kẻ điên, hướng nào.
Nàng vươn tay túm lấy một đàn ông trung niên ngang qua.
"Ta là Tứ tiểu thư phủ Tĩnh An Hầu!
Xin ngài đưa về phủ!
Chỉ cần đưa về, nhất định sẽ hậu tạ ngài bằng bạc trắng."
Thẩm Tĩnh Vân mang theo đầy hy vọng, nhưng mắng là điên, còn nhổ nước bọt mặt.
"Cút! Ai mà , tứ tiểu thư phủ Tĩnh An Hầu c.h.ế.t từ tối qua ."
Từng lời như nhát d.a.o lạnh đ.â.m tim nàng.
Nàng từng ước một mẫu khác, mà giờ, khi mẫu thật sự vứt bỏ nàng, cớ tim đau đến như ?
Không, nàng tin.
Tất cả là do Tống Văn Cảnh sắp đặt, nàng níu lấy từng qua đường, cầu xin giúp đỡ, nhưng chỉ nhận cùng một câu trả lời:
"Tứ tiểu thư c.h.ế.t ."
Vậy... nàng là ai?
Nàng khuỵu xuống đất, ánh mắt hoảng loạn dòng qua , còn là ai nữa.
Lúc , Quế ma ma dẫn đến, từ cao xuống:
"Dù hỏi bao nhiêu , câu trả lời cũng đổi.
Di nương còn hỏi nữa ?"
Thẩm Tĩnh Vân ngẩng đầu, phun một ngụm máu, ngất .
Quế ma ma vung tay, lập tức đưa nàng trở về phủ công chúa.