Buổi tối, Vệ Tuân  , Tạ Duẫn liền đến.
Trước ,  luôn gọi  là "Tạ Đường", "Tạ Đường", bây giờ…  gọi  là " ".
Hắn mang theo cây đàn của .
Hắn mở những bản nhạc cổ   ngay  mặt .
Mở  một bản, mắt   đỏ thêm một phần.
Hắn  rõ ràng tìm kiếm những bản nhạc cổ , sửa chữa những bản nhạc cổ  cần  tốn bao nhiêu tâm tư.
"Ta  … Ta cứ tưởng… là thư…"
Ta cố tình dùng phong thư đựng cũng là vì  đánh lạc hướng, sợ   phụ  trách mắng.
Ai ngờ  một phong cũng  từng mở .
"Xin , …"
Ta nhắm mắt ,   .
Hắn liền   nữa.
Mà là chơi đàn.
Ta dùng chăn trùm kín đầu.
Hắn bèn ngừng , uể oải bỏ .
Sau đó là mẫu  và phụ .
Mẫu   còn lải nhải nữa, chỉ  bên giường , lau nước mắt.
Phụ  vốn dĩ ít , chỉ lặng lẽ  , trông già   nhiều.
Ta  hiểu tại  bọn họ đều  đổi.
Bởi vì   sắp c.h.ế.t ?
Sắp c.h.ế.t  thì trở nên quý giá ?
Thật nực .
Ta   còn chút sức lực nào.
Không ngăn cản bọn họ đến nữa.
Bọn họ đến nhiều, bắt đầu tìm cách  chuyện với .
Ta  , bọn họ liền tự  .
Vệ Tuân   yêu , tỉ mỉ kể  từng khoảnh khắc vui vẻ giữa  và .
Tạ Duẫn   coi  là   ruột.
"Ta chỉ là… chỉ là  dám đối mặt với việc   hại Ân nhi tự tử."
Mẫu   bà giữ im lặng cũng là  nguyên nhân.
"Nó và tên thư sinh  từng  tư tình,  thể   ngoài. Nếu   ngoài, con đường  quan của ca ca con   ?"
Còn phụ  thở dài:
"Đường Đường, là   đầu một gia đình,   lấy đại cục  trọng."
Bọn họ đều  nỗi khổ tâm.
Đều   tha thứ cho bọn họ.
Vào một buổi tối nọ, thật trùng hợp, tất cả bọn họ đều ở đây.
Lại trùng hợp tinh thần  cũng  tệ.
"Muốn  tha thứ, đúng ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-tung-uoc/chuong-12.html.]
Ta   lâu   chuyện.
Nghe , mắt ai nấy đều sáng lên.
Ta lấy con d.a.o găm  gối , ném xuống đất: "Đến đây."
"Ai c.h.ế.t   tha thứ cho  đó !"
...
Đương nhiên sẽ   ai  chết.
Cuối cùng bọn họ cũng  bản    chào đón, nên  đến ít hơn.
Chỉ  Vệ Tuân vẫn như cũ.
Thậm chí còn đến thường xuyên hơn  .
Hầu hết mỗi   tỉnh dậy đều  thấy   gục bên giường .
Mắt  luôn đỏ hoe, như thể mất   là chuyện vô cùng khó khăn.
Thế nhưng rõ ràng vài tháng  ngay cả sinh nhật  cũng   ở bên cạnh .
Có một ngày,  cố ý  với : "Vệ Tuân, kỳ thực…   thể sống sót."
"Hôm đó… nếu   với  một câu 'sinh nhật vui vẻ'…    thể sống sót ."
Ta cứ tưởng  sẽ  tin.
Thế nhưng   như phát điên, mua về đầy một phòng đèn lồng thỏ.
Một tháng  sinh nhật,    với    đèn lồng thỏ.
"Phu quân, ngày mùng tám tháng …  tặng  một cái đèn lồng thỏ  ?"
Chàng đồng ý.
Ta cứ tưởng lúc  đưa đèn lồng thỏ sẽ thuận miệng  một câu "sinh nhật vui vẻ".
Thế nhưng  .
Không  đèn lồng thỏ, cũng   sinh nhật vui vẻ.
Vệ Tuân thắp sáng tất cả đèn lồng thỏ: "Đường Đường, nàng… hãy sống thật ,  … mỗi năm…  đều cùng nàng đón sinh nhật,  ?"
Thật nực .
Nói như thể ai   sống thật  .
Ta lười để ý đến .
Chàng  bắt đầu  chuyện với .
"Đường Đường, nàng còn nhớ  đầu tiên chúng  gặp  ?"
"Đường Đường, còn  đêm tân hôn của chúng , nàng  bên giường, chờ …"
"Đường Đường,  thừa nhận ban đầu…  coi nàng là Ân nhi, dù   và nàng  cũng là thanh mai trúc mã mười mấy năm, nhưng mà…"
Thật là phiền c.h.ế.t  !
Ta khó khăn trở : "Vậy     c.h.ế.t cùng nàng ?!"
Ta  , ánh mắt lạnh nhạt: "Yêu như    cùng  c.h.ế.t !"
"Cần gì  tìm thế ?"
"Rõ ràng là  nỡ chết,  luyến tiếc quyền thế của Tướng phủ, còn  giả vờ thâm tình để tự cảm động chính ."
"Thanh mai trúc mã mười mấy năm cũng chỉ đến thế, huống chi là phu thê chúng  ba năm?"
"Vệ Tuân, đừng giả vờ nữa."
"Ghê tởm!"
Gương mặt Vệ Tuân tái nhợt.