Vệ Tuân cũng  đến nữa.
Thật .
Thế giới của  cuối cùng cũng yên tĩnh.
Ta bắt đầu chìm  giấc ngủ, mãi  tỉnh .
Ăn  ngon, cũng  còn cảm thấy đau đớn nữa.
Thế nhưng  vẫn còn nhớ một chuyện.
Nhân lúc còn tỉnh táo,   với mẫu  đang ở bên cạnh: "Con … giấy hòa ly."
Chết cũng    ma nhà họ Vệ.
Lần , Vệ Tuân  hề do dự,  nhanh  mang đến.
Chỉ là lúc đưa cho  tay  run rẩy.
Ta  thấy dấu ấn  đó, hài lòng cất   gối.
Sau đó  chìm  giấc ngủ.
Lần thứ hai tỉnh , mẫu  vui mừng  Vệ Tuân    một phương thuốc bí truyền chữa trị độc rắn,  cùng Tạ Duẫn nhanh chóng lên đường  tìm.
Lần thứ ba tỉnh , ý thức của  rõ ràng hơn  nhiều.
Ta nhớ đến còn một chuyện.
Ta  với mẫu : "Mẫu ,  khi con chết… con    mộ tổ nhà họ Tạ."
Mẫu  sững sờ: "Tại… Tại ?"
"Không  mộ tổ… con…"
"Không…   những lời xui xẻo đó."
"Con ngoan ngoãn ngủ một giấc, chờ… chờ Duẫn nhi trở về sẽ  thôi."
Tinh thần   tệ, bình tĩnh  mẫu : "Mẫu ,    con  trúng độc rắn từ  ?"
Mẫu   sững sờ.
Ta  bà, mỉm : "Bảy tuổi năm đó, ở Lĩnh Thành,  một vị phu nhân…  rắn cắn."
"Bị cắn … bắp đùi."
Ta liếc  chân  của mẫu : "Chỗ đó nhạy cảm, nhất thời  tìm  nữ y, bèn bỏ   nhiều tiền đến khu ổ chuột tìm một bé gái…  sợ chết."
"Ba mươi hai lượng bạc."
"Cha  nuôi vì ba mươi hai lượng bạc  bán con ."
Ta khẽ chỉ  miếng ngọc bội bên hông mẫu : "Mẫu ,  đầu tiên gặp  con  nhận   ."
...
Phải  là duyên phận giữa  với  thật kỳ lạ.
Mẫu   đúng lúc  trúng độc ở Lĩnh Thành.
Còn   đúng lúc giải độc cho bà.
Ta vẫn còn nhớ đó là một ngày hè oi bức.
Lần đầu tiên     cỗ xe ngựa sang trọng như ,  đầu tiên  thấy  phụ nữ cao quý, xinh  như .
Ta  dám ngẩng đầu  kỹ, chỉ  chằm chằm miếng ngọc bội bên hông bà.
Đẹp quá.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-tung-uoc/chuong-13.html.]
Đẹp giống như con  bà .
Ta miệt mài dùng miệng hút độc cho bà.
Tất cả   đều   sẽ chết.
Chỉ   là  .
Trên đường trở về, cha  nuôi dùng một văn tiền mua cho  một xâu kẹo hồ lô.
Ta vui mừng khôn xiết.
Vừa ăn  kể cho bọn họ   phụ nữ hôm nay  gặp xinh , cao quý như thế nào.
Cho đến   gặp   mới cảm thấy đó là ơn trời ban.
Ta  mà  cứu chính mẫu  ruột của !
Hơn nữa nhiệm vụ công lược đơn giản như  nhất định   thể  thành!
Mẫu  kinh ngạc  , sắc mặt lúc đỏ lúc trắng.
Một lúc lâu bà   nên lời.
"Của hồi môn… con  cho  đưa về Tướng phủ từ lâu ."
Ta lấy một xấp ngân phiếu từ  gối : "Đây là  tiền con tích góp  trong mấy năm nay."
"Mẫu , ân sinh thành, ân dưỡng dục con đều  trả hết ."
Mẫu  đột nhiên gào , ôm chặt lấy .
...
Ta  nhớ rõ cuối cùng  c.h.ế.t  ngày nào nữa.
Cơ thể ngày càng nhẹ, thời gian tỉnh táo ngày càng ngắn.
Mỗi  tỉnh  đều  thấy tiếng  nức nở của mẫu : "Đường Đường, Đường Đường, con cố gắng lên."
"Duẫn nhi và Vệ Tuân sắp về ."
Thế nhưng  một chút cũng   gặp bọn họ.
Ta chìm đắm trong giấc mơ dài đằng đẵng, hư vô.
Cả đời  như một giấc mộng trôi qua  mắt.
Cuối cùng  lẽ là c.h.ế.t  khoảnh khắc hạnh phúc nhất.
Mẫu  tìm  , ôm   lớn: "Con gái của ! Ta tìm… tìm  con !"
Sau đó bà đưa  lên xe ngựa.
Dẫn    y phục, mua trang sức, điểm son.
Bà kể cho   phụ   văn thao võ lược như thế nào, ca ca  tuấn tú lịch lãm như thế nào.
Ta mơ mơ màng màng  theo bà trở về kinh thành, nhân lúc nghỉ ngơi lén lút chạy  một cửa hàng nhỏ.
Ta dùng hết  tiền mang theo  mua quà gặp mặt cho phụ  và ca ca.
Xe ngựa lăn bánh về phía .
Cứ như  cho đến khi màn đêm buông xuống.
Lòng bàn tay   là mồ hôi, trái tim như  nhảy  ngoài.
Ta  thấy từ xa tấm biển "Tướng phủ", và… những vì  sáng rực…  bầu trời Tướng phủ.
Ta cứ ngỡ  sắp  trở về nhà.