Cuối cùng…  cũng  gặp Tạ Ân.
Kỳ thực,     từng gặp nàng  . 
Trong thư phòng của Vệ Tuân,  một tủ đầy tranh chân dung của nàng . 
Lúc  rạng rỡ, lúc e thẹn che mặt, lúc trừng mắt giận dỗi… 
Đều là do chính tay  vẽ.
Thế nhưng,  trong tranh…    thể sánh bằng  thật đang   mắt?
Vừa  cửa, Tạ Ân  vội vàng chạy đến bên giường : "Tỷ tỷ! Tỷ tỷ! Muội là  Ân nhi!  Ân nhi trở về !"
"Tuân ca ca  tỷ vì cầu phúc cho  mà quá sức, nên mới ngất xỉu…"
Tạ Ân đỏ hoe mắt: "Tỷ tỷ, đều tại  Ân nhi   bản lĩnh, nếu như sớm nghĩ thông suốt…"
Nàng  nghẹn ngào, nước mắt rơi lã chã.
Ta yên lặng  nàng . 
Nhìn những    lưng nàng .
Mẫu  đang lau nước mắt, Tạ Duẫn kích động đến mức run cả . Vệ Tuân  nàng  chằm chằm, ánh mắt tràn đầy thương tiếc. Ngay cả phụ  luôn nghiêm nghị, ánh mắt nặng nề… cũng đang  bờ vai run rẩy của nàng .
"Tỷ tỷ, xin ,   là  Ân nhi hồ đồ, suýt chút nữa phụ lòng cha  nuôi nấng bao năm qua."
"Còn khiến tỷ  mang tiếng ."
"Sau ,  Ân nhi sẽ  như  nữa."
"Tỷ tỷ tha  cho  Ân nhi,  ?"
Thật . 
Nàng … còn   . 
Còn … thì . 
"Tạ Đường!  Ân nhi đang  kìa! Muội còn ngây  đó  gì?!" Tạ Duẫn quát lớn. 
Ta  định mở miệng, cổ họng  trào lên vị tanh ngọt, ho khan hai tiếng.
"Đừng  giả vờ!" Tạ Duẫn  khẩy, "Vừa  Hành Chi  bắt mạch cho  ,  khỏe lắm!"
Là  ?
Ta mỉm . 
"Tỷ tỷ  !  Ân nhi  ngay mà, tỷ tỷ   tâm thiện, nhất định sẽ  trách !"
Tạ Ân    , nắm lấy tay : 
"Tỷ tỷ,   tỷ chính là tỷ tỷ ruột của ,  là   ruột của tỷ."
"Chúng  là chị em  của , cùng  hiếu thuận cha ,  ?"
Ta rút tay về, mỉm  lau  giọt nước mắt còn vương  má nàng :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-tung-uoc/chuong-6.html.]
"Được."
Ngay  đó,  giơ tay… "bốp" một tiếng, tát nàng  một cái thật mạnh! 
Sau đó,  giơ tay…  là một cái tát thật mạnh!
Ta còn  tát tiếp,     giữ chặt.
"Nương… Nương, tỷ tỷ, tỷ tỷ…"
"Tạ Đường,  điên  ?!"
" Ân nhi,  Ân nhi, để nương xem mặt con,  đau  hả?"
"Tướng phủ    đứa con gái man rợ như ! Gia pháp ! Mang gia pháp đến đây!"
...
Ta…   đánh gia pháp. 
Mà là…   nhốt.
Tạ Duẫn và Vệ Tuân  thấy phụ  nổi trận lôi đình,  mà  đồng thời cầu xin tha thứ cho . 
Nói  quỳ lâu ở pháp trường,  trúng tà.
Phụ  bèn sai  đưa  về khuê phòng  khi xuất giá, "nghỉ ngơi cho ". 
Vệ Tuân…  hề nhắc đến chuyện đưa  về Vệ phủ.
Có lẽ là  cho rằng… cầu xin cho ,  là ban ơn lớn lao lắm . 
Cũng  lẽ… là  … đưa  – một  sắp chết, về nhà  mặt  trong lòng .
Kỳ thực… ở … cũng  còn quan trọng nữa. 
Ta bắt đầu ngủ li bì. 
Cứ tỉnh  là đau thắt ngực,  nên … liền ngủ một mạch. 
Tướng phủ… vô cùng náo nhiệt.
"Đại tiểu thư"  mất tích nhiều năm… sống . 
Mẫu  rốt cuộc  còn ba ngày hai bữa   lóc, mười ngày nửa tháng  đổ bệnh. 
Tâm tình mẫu  , phụ  cũng vui vẻ hơn  nhiều. 
Hạ nhân trong phủ,  nào  nấy đều "Đại tiểu thư", "Đại tiểu thư" gọi. 
Giống như…  – Đại tiểu thư chân chính…  c.h.ế.t  . 
Đương nhiên, chỉ  … còn lâu mới gọi là náo nhiệt.
Vệ Tuân mỗi ngày đều đến đây. 
Có lẽ là lấy cớ "thăm ",  bộ  tịch bắt mạch cho  một lát. 
Chàng theo lão tướng quân chinh chiến nhiều năm, tuy  trực tiếp  trận, nhưng cũng học  chút y thuật. 
Kỳ thực…  cần thiết.