Ta Và Bản Thân Ta Ở Bên Nhau - Chương 18.2: Ta định nhận Vân Dung Thanh làm đồ đệ

Cập nhật lúc: 2025-11-02 15:15:18
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2B6nZJ3Kf8

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tạ Thuật chút mờ mịt, khô khan : "Hoắc Trầm Thời, ngươi phát điên cái gì ?"

"Ta chỉ hỏi vài câu thôi, Thanh Thanh gì cả." Tạ Thuật nhỏ giọng giải thích.

Khi Hoắc Trầm Thời tiến gần, Tạ Thuật ngửi thấy một chút rượu, do dự một chút, hỏi: "Hoắc Trầm Thời, sáng sớm ngươi uống rượu?"

Điều quá kỳ lạ.

Tối qua xảy chuyện gì kinh thiên động địa ? Không lẽ Hoắc Trầm Thời nhận nhầm Vân Dung Thanh là Từ Uyên Thanh?

Chuyện thể xảy chứ?

Ngay cả cũng từng nhận nhầm, huống chi là Hoắc Trầm Thời, luôn chú ý đến Từ Uyên Thanh.

Tạ Thuật nhịn lẩm bẩm trong lòng.

Đến lúc , Vân Dung Thanh mới lên tiếng giải thích: "Tạ đạo hữu hỏi đêm qua xảy chuyện gì ? Ta ..."

"Ta , chuyện gì."

Vân Dung Thanh nhẹ nhàng ngẩng đầu, ánh mắt thoáng qua rơi Hoắc Trầm Thời, khẽ mỉm dịu dàng, nhẹ giọng : "Ta gì cả."

——Ta gì cả.

Khi lời của Vân Dung Thanh dứt, trái tim luôn treo lơ lửng của Hoắc Trầm Thời thắt .

Trong chớp mắt, Hoắc Trầm Thời thấy nụ của Vân Dung Thanh, khỏi sững sờ.

Theo đó, là một cảm giác như phát hiện tâm tư thầm kín, hổ thẹn và trốn , ngừng xâm chiếm trong lòng .

Ngay cả nụ dường như quen thuộc của Vân Dung Thanh, cũng cảm thấy vô cùng chói mắt.

Hoắc Trầm Thời lập tức đỏ mắt, phẩy tay áo bỏ .

Đến lúc , Tạ Thuật mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng chống ghế, lẩm bẩm: "Tính cách quái gở của Hoắc Trầm Thời, thật sự thất thường."

Tạ Thuật liếc khóe miệng Vân Dung Thanh, : " mà Thanh Thanh, nụ của bây giờ giống Từ Uyên Thanh quá."

Vân Dung Thanh Hoắc Trầm Thời, hỏi: "Rất giống ?"

"Cực kỳ giống." Tạ Thuật khẳng định.

"Cũng khó trách."

"Khó trách cái gì?"

Cũng khó trách Hoắc Trầm Thời đóng sầm cửa bỏ .

Hoắc Trầm Thời thích... chỉ là khuôn mặt mà thôi.

Hai khuôn mặt giống hệt , một là vầng trăng thanh lãnh, một là hạt bụi bẩn thỉu rơi xuống vũng bùn.

Đồng loại với đồng loại vốn sẽ ghét .

Hoắc Trầm Thời thích khuôn mặt , nhưng chỉ dám thừa nhận thích vầng trăng thanh lãnh, chứ dám thừa nhận điều gì khác.

Vân Dung Thanh tỉnh táo suy nghĩ, mỉm hỏi: "Tạ đạo hữu, tò mò, tại sợ Hoắc đạo hữu như ?"

"Có đ.á.n.h giỏi, mà Hách đạo hữu còn đ.á.n.h giỏi hơn ?"

Tạ Thuật liền bật : "Huynh đấy thôi, đầu gặp mặt, hai chúng đ.á.n.h kịch liệt, phân thắng bại."

Kiểu đ.á.n.h đến mức kêu cứu ? Vân Dung Thanh thầm nghĩ.

"Đánh mới quen mà, từ đó về , hai chúng thuận mắt..."

Tạ Thuật luyên thuyên kể đủ thứ chuyện, cuối cùng thì thầm : "Thực , còn phát hiện một chuyện nữa..."

"Ta cảm giác Hoắc Trầm Thời hình như thích Từ Uyên Thanh."

Vân Dung Thanh xong, Tạ Thuật giả vờ nghi hoặc: "Chẳng lẽ Tạ đạo hữu thích Từ đạo hữu ?"

Tạ Thuật vung tay: "Ý là thích kiểu... thích trong mộng ."

"Có phát hiện, hễ khoác vai Từ Uyên Thanh mật một chút, Hoắc Trầm Thời lập tức bằng ánh mắt âm trầm."

"Chúng đều là , khoác vai thì chứ?"

lúc đó, tiếng gõ cửa vang lên.

"Biết gõ cửa, chắc chỉ Từ Uyên Thanh." Tạ Thuật xong liền gọi: "Vào !"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-va-ban-than-ta-o-ben-nhau/chuong-18-2-ta-dinh-nhan-van-dung-thanh-lam-do-de.html.]

Từ Uyên Thanh bước , Tạ Thuật ngập ngừng: "Huynh vẫn ?"

Tạ Thuật dậy xua tay: "Ta ở một chút, ảnh hưởng gì chứ. Giờ đây."

Trước khi , vỗ vai Từ Uyên Thanh: "Ta tìm Hoắc Trầm Thời ."

Ánh mắt Vân Dung Thanh thoáng dừng bàn tay Tạ Thuật đặt lên vai Từ Uyên Thanh.

Cũng thể trách Hoắc Trầm Thời.

Nếu là Tạ Thuật, y nhất định sẽ c.h.ặ.t t.a.y , ném cho lũ ma vật ...

"Vân đạo hữu."

Từ Uyên Thanh bước tới giải thích: "Vừa và sư phụ bàn bạc, trong tông môn còn một cây Linh Hành Hoa, nên mời đạo hữu cùng chúng về Thiên Diễn Tông dưỡng thương một thời gian."

Giọng nhẹ nhàng hỏi: "Đạo hữu nguyện ý cùng ?"

"Vậy thì..." Vân Dung Thanh dừng , tiếp: "Sẽ phiền các chứ?"

"Không phiền."

Từ Uyên Thanh suy nghĩ một chút: "Thiên Diễn Tông rộng."

Vân Dung Thanh khẽ: "Vậy sẽ ở phòng khách ?"

"Nếu như , nợ Từ đạo hữu càng ngày càng nhiều."

"Nợ nhiều , khó mà trả hết ."

Từ Uyên Thanh nụ gần kề của Vân Dung Thanh, bỗng nhớ cuộc trò chuyện với sư phụ:

——— Ta thu Vân Dung Thanh đồ .

Khoảnh khắc thất thần của Vân Dung Thanh bắt gặp: "Từ đạo hữu, ?"

"Chẳng lẽ thật sự sợ trả nổi nợ ?"

Từ Uyên Thanh nghẹn lời.

Một lúc , hỏi: "Vân đạo hữu, đây dùng kiếm, nguyên nhân gì ?"

Hắn là kiếm tu, sư tôn của cũng là kiếm tu.

Nếu như y trở thành sự của , cũng nên trở thành kiếm tu.

Vân Dung Thanh xong, trong lòng nghĩ quả nhiên.

Vân Dung Thanh nhẹ giọng: "Không ngờ Từ đạo hữu vẫn nhớ câu đó của ."

"Kỳ thực cũng lý do gì, chỉ là nút thắt trong lòng..."

"Nút thắt trong lòng?"

"Trước , từng dùng kiếm..."

Vân Dung Thanh xuống bàn tay Từ Uyên Thanh: "Từ đạo hữu, thể mượn tay một chút ?"

Từ Uyên Thanh đưa tay , ngón tay lập tức Vân Dung Thanh nắm lấy.

Hắn khẽ run, nhưng nhanh chóng lấy bình tĩnh.

Vân Dung Thanh nghiêng tới gần, kéo tay Từ Uyên Thanh đặt lên vai , ấn mạnh một khúc xương.

Mùi hương hoa đào thoang thoảng phảng phất.

Thính lực của tu sĩ cực nhạy, trong khoảnh khắc đó, Từ Uyên Thanh thấy tiếng xương vỡ khẽ, và cảm nhận ... một khúc xương lõm xuống lớp vải.

Vân Dung Thanh thản nhiên : "Trước , bóp nát vai của , mặt , đạp vỡ thanh kiếm của ."

Giọng y thấp xuống khẽ : "Ta chữa khúc xương ."

Ngón tay Từ Uyên Thanh đặt khúc xương vỡ khẽ co rúm như trốn chạy.

Hắn khẽ hỏi: "Đau ?"

"Đau?"

Vân Dung Thanh dường như ngạc nhiên, mỉm : "Chẳng nên nhớ kỹ ?"

 

Loading...