Ta Và Bản Thân Ta Ở Bên Nhau - Chương 19: Ta không dùng kiếm, nhưng lại thích kiếm
Cập nhật lúc: 2025-11-02 15:15:34
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2g34BBhjFr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đầu ngón tay của Từ Uyên Thanh Vân Dung Thanh ấn xuống, đè mạnh lên mảnh xương lõm vai y.
Xuyên qua lớp vải mềm mại, cảm giác chân thực gần như thật truyền đến từ đầu ngón tay , khiến trong chốc lát ảo giác thực sự chạm làn da mỏng manh mà ấm áp .
—— Đau ?
—— Đây chẳng là thứ nên nhớ kỹ ?
Khi thấy lời thì thầm nhẹ nhàng của Vân Dung Thanh, Từ Uyên Thanh vô thức ngẩng lên, nhưng chìm đôi mắt đen huyền ẩn chứa nụ nhàn nhạt.
Vân Dung Thanh nhẹ, thản nhiên thốt câu .
Khoảng cách gần trong gang tấc khiến mùi hương hoa đào thoáng qua thể phớt lờ, vốn ngọt ngào, giờ phảng phất bên mũi mang theo chút lạnh khó tả.
—— Tại chữa lành vết thương ?
Lời nghẹn trong cổ họng Từ Uyên Thanh kịp thốt , nỗi đau như kim châm trong lòng nuốt chửng.
Hắn trầm mặc hồi lâu, bàn tay vẫn Vân Dung Thanh nắm chặt.
Vân Dung Thanh dường như mới chợt nhớ , từ từ buông tay, thả Từ Uyên Thanh , nhẹ giọng : "Vì , từ đó trở cầm kiếm nữa."
Nói xong, y vẫn mang theo nụ nhàn nhạt, trở bên giường.
Mùi hương hoa đào quanh quẩn quanh Từ Uyên Thanh nhanh chóng tan biến, nhưng như lưu dư vị, lâu tiêu tan.
Cùng với nỗi đau âm ỉ trong lòng , cũng mãi nguôi.
Vân Dung Thanh nghiêng đầu Từ Uyên Thanh, hỏi: "Từ đạo hữu luôn nhớ lời hôm đó, xảy chuyện gì ? Hay còn chuyện gì khác?"
Từ Uyên Thanh , câu "Sư tôn nhận đồ " cứ nghẹn , thể .
Vân Dung Thanh nút thắt trong lòng, dùng kiếm, thì thể bước kiếm đạo?
“Hôm nay bàn bạc với sư tôn, vốn định mời Vân đạo hữu ở Kiếm Phong, nhưng đó nhớ dùng kiếm, nên tưởng rằng sẽ kiêng kỵ kiếm."
Vân Dung Thanh yên lặng quan sát biểu cảm của Từ Uyên Thanh, chỉ một cái đang dối.
Hắn mười bảy tuổi, thể giấu một sống gần trăm năm như y?
Từ Uyên Thanh : "Thiên Diễn Tông ngoài Kiếm Phong , còn các đỉnh khác..."
Lời dứt, Vân Dung Thanh ngắt lời.
“Từ đạo hữu."
Vân Dung Thanh nhẹ giọng gọi: "Ta dùng kiếm, nhưng thích kiếm."
"Kiếm của , ."
Từ Uyên Thanh khẽ giật .
Đây là thứ ba Vân Dung Thanh khen kiếm của .
Giọng điệu nhẹ nhàng, êm dịu của Vân Dung Thanh, cùng ánh mắt lấp lánh nhưng rực rỡ, luôn khiến cảm giác... đang khen kiếm, mà là khen điều gì khác.
Vân Dung Thanh bình thản : “Vậy, thể ở Kiếm Phong ?"
Y ở bên cạnh .
"Được."
Từ Uyên Thanh đáp, Vân Dung Thanh hỏi: "Từ đạo hữu mỗi ngày đều luyện kiếm ? Vậy thể đến xem ?"
Ý của câu là...
Từ Uyên Thanh chớp mắt, gật đầu: "Đương nhiên thể."
Vân Dung Thanh , khẽ : "Nếu từ bây giờ trở , bắt đầu mong chờ những ngày tháng ở Thiên Diễn Tông ."
......
Lần Kỳ Việt Minh đến Nam Vân Thành chỉ là tình cờ ngang qua. Sau khi kiểm tra tình hình d.ư.ợ.c lâu trong thành, ông lập tức rời .
Trước khi , Kỳ Việt Minh trong sân, thoáng thấy Vân Dung Thanh – gương mặt giống hệt tử , liền lên tiếng: "A Thanh với ngươi chứ?"
Vân Dung Thanh , liếc Từ Uyên Thanh, đáp: "Kỳ tiền bối, Từ đạo hữu với , mời đến Thiên Diễn Tông dưỡng thương một thời gian."
"Thời gian tới phiền ."
"A Thanh, nhớ chăm sóc cho y."
Kỳ Việt Minh dặn dò xong, lập tức xé rách hư rời .
Kỳ Việt Minh , Tạ Thuật vốn im lặng suốt bấy lâu lập tức trở nên hoạt bát: "Thanh Thang, sắp đến Thiên Diễn Tông ."
"Ta cho , Kiếm Phong của Thiên Diễn Tông một suối nước nóng tự nhiên cho việc dưỡng thương linh mạch, nhất định thử đó."
"Còn nữa, trong thành trực thuộc Thiên Diễn Tông một tửu lâu nổi tiếng, chúng thường đến đó tụ tập."
"Còn nữa, còn nữa, cách Thiên Diễn Tông xa Hoang Cảnh Thành – trung tâm của Đông Hoang, nơi đó cực kỳ náo nhiệt."
"Còn nữa..."
Tạ Thuật lảm nhảm suốt cả đường, cuối cùng Hoắc Trầm Thời túm cổ áo ném xa.
Không lâu , Tạ Thuật chạy về, tiếp tục quấy rối.
Hai đùa giỡn suốt dọc đường, đến sảnh khách điếm trả phòng.
Ra khỏi thành, Từ Uyên Thanh thả Vân Chu từng dùng đây , để nó lơ lửng giữa trung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-va-ban-than-ta-o-ben-nhau/chuong-19-ta-khong-dung-kiem-nhung-lai-thich-kiem.html.]
Khi bước lên Vân Chu, Vân Dung Thanh Từ Uyên Thanh, hỏi: "Từ đạo hữu, phòng của vẫn là phòng cũ ?"
Từ Uyên Thanh gật đầu, giải thích: "Từ Nam Vân Thành đến Thiên Diễn Tông, nếu bằng Vân Chu thì đến trưa ngày mai mới tới nơi."
"Huynh thương, hôm nay hãy nghỉ ngơi thật ."
"Đa tạ."
Vân Dung Thanh cảm ơn, về phía Tạ Thuật đang chạy đến.
Từ Uyên Thanh như đoán ánh mắt của y, : "Tạ Thuật cũng sẽ phiền ."
Vân Dung Thanh , : "Ta thấy thú vị."
"Gì cơ? Gì cơ?"
Tạ Thuật đang chạy đến, bỗng thấy tên , nhưng Vân Dung Thanh trở về phòng.
Thấy Tạ Thuật định vượt qua , Từ Uyên Thanh lên tiếng gọi :
"Tạ Thuật, Vân đạo hữu cần nghỉ ngơi."
"Ta mà, hiểu." Tạ Thuật gật đầu lia lịa, "Đương nhiên Thanh Thanh thương, nghỉ ngơi kỹ mới ."
Nói xong, chợt nhớ điều gì, vỗ n.g.ự.c đảm bảo: "Yên tâm , tuyệt đối phiền Thanh Thanh ."
"Mà nè…" Giọng chuyển sang tò mò, Từ Uyên Thanh hỏi, "Sao vẫn gọi là “Vân đạo hữu”? Sao gọi “Thanh Thanh”cho mật? “Thanh Thanh” dễ thương mấy!"
—— Thanh Thanh.
Hai chữ khiến Từ Uyên Thanh khẽ đơ , nhưng ngay lúc đó, giọng Hoắc Trầm Thời từ xa vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của .
"Không ai vô liêm sỉ bằng ngươi ." Hoắc Trầm Thời lạnh lùng bĩu môi, "Vả … cái tên đó gì ho?"
Tạ Thuật lập tức nổi đóa: "Ít cũng hơn cái tên “Thời Thời” xí của ngươi gấp vạn ! Hô hô hô!"
Hắn còn chỉ tay Hoắc Trầm Thời, hồ hởi vạch tội: "Trước khi gặp Thanh Thanh, còn nhớ rõ kẻ từng khen cái tên lắm kìa! Không là tên vô liêm sỉ nào nhỉ?"
Hoắc Trầm Thời sững nửa giây, ngay lập tức lạnh giọng: "Tạ Thuật, ngươi đừng ly gián!"
"Ai ly gián?" Tạ Thuật nấp lưng Từ Uyên Thanh, "Ngươi hỏi Từ Uyên Thanh xem, tên Thanh Thanh ?"
"Ngươi…"
Theo thói quen, hễ Tạ Thuật lôi Từ Uyên Thanh "bảo bối trị Hoắc", Hoắc Trầm Thời lập tức cứng họng.
Hai cãi ồn ào cả buổi, cuối cùng cũng tạm ngưng chiến, mỗi về phòng riêng.
Trước khi phòng, Từ Uyên Thanh khẽ liếc cánh cửa đóng kín bên cạnh, trong lòng hiện lên hai chữ Tạ Thuật buông .
—— Thanh Thanh.
Quả thực…
......
Đến trưa hôm , khi Vân Chu sắp tới Thiên Diễn Tông, Hoắc Trầm Thời bỗng nhận linh tấn từ tỷ tỷ , bắt lập tức trở về gia tộc.
"Tỷ tỷ của rõ chuyện gì, nhưng về Hoắc tộc ngay." Hoắc Trầm Thời tìm Từ Uyên Thanh giải thích.
Vân Chu hơn nửa chặng đường. Hoắc Trầm Thời định từ thành trực thuộc Thiên Diễn Tông đổi hướng đường khác.
"Lần tới gặp , chắc đợi đến sinh nhật . Lúc đó sẽ đợi … các ở Hoang Cảnh Thành."
Nói đến đây, bất chợt về phía Vân Dung Thanh xa xa.
Vân Dung Thanh nhận ánh mắt , ôn hòa hỏi: "Hoắc đạo hữu sắp ?"
"Đi thì quá!" Tạ Thuật chen ngang, "Hắn , Kiếm Phong sẽ là thiên hạ của ba chúng !"
Trong các đỉnh chính của Thiên Diễn Tông, Kiếm Phong luôn ít tử nhất. Đến đời Từ Uyên Thanh, Tông chủ chỉ thu nhận mỗi tử chân truyền.
"Đồ ngốc hổ."
Suốt quãng đường thành trực thuộc, mặt Hoắc Trầm Thời lạnh như băng, chẳng thèm liếc mắt Tạ Thuật nào.
Tạ Thuật thì vui mừng khôn xiết.
thành bao lâu, cũng nhận linh tấn từ phụ , lập tức kêu lên t.h.ả.m thiết: "Xong ! Ta cũng gọi về!"
Hắn Từ Uyên Thanh đầy lưu luyến, nhưng Từ Uyên Thanh bình thản : "Ngươi rời nhà mấy tháng , đúng lúc cũng về ."
Tạ Thuật thở dài, sang dặn dò Vân Dung Thanh: "Thanh Thanh, nhớ uống t.h.u.ố.c đó. Ngoài Linh Hành Hoa của Thiên Diễn Tông, về sẽ tìm thêm cho ."
"Còn nữa, nhớ bảo Từ Uyên Thanh dẫn tắm suối nước nóng Kiếm Phong, cho thương thế."
"Ta , Kiếm Phong sẽ là của riêng hai đó!"
Một lúc , khi Tạ Thuật xa, bỗng đầu chạy vội trở , nắm tay Từ Uyên Thanh dặn dò như một lang y chính hiệu:
"Ta suýt quên mất! Suối nước nóng tắm lâu, mỗi ngày chỉ cần tắm nửa khắc là đủ."
(Một khắc bằng 15 phút)
"Từ Uyên Thanh, nhắc nhở Thanh Thanh đấy."
Vân Dung Thanh khẽ cúi mắt, ánh mắt lạnh lùng bàn tay Tạ Thuật đang nắm c.h.ặ.t t.a.y khác.
Y thấy bàn tay thật… ngứa mắt.