Ta Và Bản Thân Ta Ở Bên Nhau - Chương 20.2: Từ đạo hữu, huynh cũng chưa từng cho ta linh tấn của huynh
Cập nhật lúc: 2025-11-02 15:16:20
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2B6nZJ3Kf8
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vạn Tức Lâu Lâu chủ híp mắt: "Không nhiều, chỉ năm trăm viên thôi."
"Ban đầu cũng tưởng lừa, nhưng giờ thấy Kỳ tông chủ đánh, thấy năm trăm linh thạch đó đáng giá."
Kỳ Việt Minh hiểu ý, hỏi : "Ngươi cho rằng hắc bào nhân hôm nay và tên lừa đảo đó là một ?"
"Ta cũng rõ." Vạn Tức Lâu Lâu chủ đáp.
Hai đều là hồ ly già ngàn năm, thể hiểu ý của .
Thần sắc Kỳ Việt Minh trầm xuống.
Côn Lôn kiếm quyết…
Côn Lôn Trung Châu vốn lánh xa thế tục, giờ xuất hiện một "tên đuổi" rõ thật giả, lừa bán tin tức khắp Đông Hoang.
…
Điều khiến Kỳ Việt Minh bận tâm hơn cả, là thanh ngọc cốt tiểu kiếm trong tay hắc bào nhân.
Nếu nhầm, đó chính là một đoạn kiếm cốt —
Chất ngọc tinh khiết, khi phát tiếng kiếm reo, đích thị là kiếm cốt trời sinh.
Trong vạn năm qua, sở hữu kiếm cốt trời sinh cực kỳ hiếm.
Tổ sư lập phái của Thiên Diễn Tông chính là một như .
Mà tử của ông — thiên tài kiếm đạo, cũng cùng thể chất với tổ sư.
Không … hắc bào nhân đào kiếm cốt của ai?
...
Thành trì nơi Thiên Diễn Tông cư ngụ.
Đợi đến khi Tạ Thuật xong, Từ Uyên Thanh mới khẽ gật đầu: "Ừ, nhớ ."
"Huynh yên tâm ."
Tạ Thuật vẫy tay với Vân Dung Thanh: "Thanh Thanh, thật sự đó."
Vân Dung Thanh ngẩng lên, mỉm : "Tạ đạo hữu, hẹn gặp ."
Cùng một khuôn mặt, nhưng Tạ Thuật quen Từ Uyên Thanh lạnh lùng, mỗi thấy nụ của Vân Dung Thanh đều choáng ngợp.
Hắn nhịn nghĩ: Thanh Thanh mà thế, chắc hẳn là một tính cách vui vẻ lạc quan.
Hai đưa mắt Tạ Thuật rời , tiếp tục thành.
Trong thành xe ngựa tấp nập, qua kẻ nhộn nhịp.
Từ trung tâm thành đến cổng nơi Thiên Diễn Tông ở chỉ mất một khắc.
Trên đường, Từ Uyên Thanh chủ động giới thiệu cho Vân Dung Thanh về cảnh sắc và đường quanh Thiên Diễn Tông.
Khi gần đến nơi, một con đường núi dài hiện . Xa xa, là dãy núi phủ một màu xanh mờ ảo lẫn trong mây, tựa như chốn bồng lai tiên cảnh.
Các tử Thiên Diễn Tông dần xuất hiện nhiều hơn.
Không ít thấy Từ Uyên Thanh, đều cung kính chào:
"Từ sư ."
"Chào Từ sư ."
"Từ sư trở về ."
Giống hệt… giấc mơ Vân Dung Thanh thường thấy.
Trong mơ, khi y qua Kiếm Phong, đường đến Thiên Diễn Điện, cũng vô tử cung kính chào hỏi.
Những tử Thiên Diễn Tông chào Từ Uyên Thanh, lập tức dồn sự chú ý bên cạnh .
Một khuôn mặt giống Từ sư đến kinh ngạc — nay từng sư song sinh mà...
Trước nơi ở của Thiên Diễn Tông, mỗi ngày đều tử canh gác.
Thường thì tử nhiều sáng sớm hoặc chiều tà, nhưng hôm nay, đám tử canh gác thấy quảng trường tụ tập khá đông ngay giữa trưa.
Một tử canh gác gãi đầu, nghi hoặc: "Hôm nay chuyện lớn gì ? Sao nhiều tụ tập thế ?"
"Ngươi lạc hậu ." Một khác đáp, "Từ sư trở về ."
"Hả?"
Người càng cảm thấy kỳ lạ.
Dù Từ sư nổi tiếng nhất Thiên Diễn Tông, mỗi trở về đều tử từ xa ngắm .
... bao giờ đông như hôm nay.
"Ngươi ? Hôm nay chỉ đến xem Từ sư , mà còn xem cùng ."
"Người đó thì ?"
"Nghe trở về cùng Từ sư giống đến chín phần..."
Vừa xong, ánh mắt tử canh gác chợt bắt gặp hai bóng bước tới từ con đường núi.
Một mặc áo trắng như tuyết, tóc đen như mực, dáng cao ráo thanh thoát, khí chất như lan như ngọc, lạnh lùng ôn nhu, khiến liên tưởng đến vẻ tao nhã và cao quý của ánh trăng.
Người còn khoác hồng y, phóng khoáng ngang tàng, khuôn mặt vốn quen thuộc bỗng mang theo vẻ sắc bén yêu nghiệt, diễm lệ rực rỡ.
Quan trọng nhất là...
"Ôi, là thật, là thật!"
"Người Từ sư mang về thật sự giống !"
"Ta vốn chỉ Từ sư phong thái tuyệt luân, khiến bao ở Đông Hoang ngưỡng mộ, nhưng bao giờ nghĩ, khuôn mặt tồn tại mặt khác ..."
"Lại như thế nào?"
"Lại..." Người đó do dự một chút, thì thầm, "Cũng một phong vị riêng."
Như một yêu tinh xinh mê hoặc lòng , ánh mắt lưu chuyển, chỉ một cái khiến say mê, như thôi miên.
Nửa câu , nàng dám .
Sợ rằng sẽ là sự báng bổ đối với Từ sư .
"Từ sư , trở về ."
Đệ tử canh gác hôm nay vội tiến lên chào.
Hắn hỏi: "Vị là khách của sư ?"
Sau khi hỏi xong, tử canh gác đưa tấm ngọc bài đăng ký , giải thích: "Khách viếng thăm cần lưu một tia linh lực đặc trưng của ngọc bài để thủ tục."
Ở Ngũ Vực, ai cũng linh lực của mỗi tu sĩ là độc nhất vô nhị.
Không thể hai sở hữu linh lực giống hệt .
Vân Dung Thanh xong, khẽ cong môi, nhận lấy ngọc bài. Y cúi mắt tấm bài trong tay, ngón tay nhẹ nhàng ấn xuống, truyền một tia linh lực ngụy trang.
Dù ... chỉ là một tấm ngọc bài của Thiên Diễn Tông, y thể che giấu nguồn linh lực tương đồng với Từ Uyên Thanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-va-ban-than-ta-o-ben-nhau/chuong-20-2-tu-dao-huu-huynh-cung-chua-tung-cho-ta-linh-tan-cua-huynh.html.]
Sau khi truyền linh lực, Vân Dung Thanh trả ngọc bài, : "Đa tạ."
Rồi thêm: "Họ Vân."
"Vân Dung Thanh."
"Không... gì." Đệ tử trực đối mặt với nụ của Vân Dung Thanh, nhất thời ngẩn ngơ.
Dù Từ sư cũng ôn hòa, đối đãi với lễ phép, nhưng ít khi .
Họ hiếm khi thấy nụ của Từ sư .
Một lúc , tử canh gác bạn đồng hành thúc cánh tay, bừng tỉnh : "Vị đạo hữu , đây là trách nhiệm của tại hạ."
Rồi sang Từ Uyên Thanh: "Từ sư , hai thể ."
Đệ tử canh gác theo hai bước quảng trường, chợt nhớ vị đạo hữu tên .
Là...
Là gì nhỉ?
Lúc đó chỉ mải ngẩn ngơ, chẳng rõ.
Đệ tử canh gác vội hỏi đồng bạn: "Lúc nãy, vị đạo hữu đó tên là gì nhỉ?"
Người bạn chọc ghẹo : "Họ Vân."
"Vân Dung Thanh."
Đệ tử canh gác tán thưởng: "Hay thật."
Mặc dù...
mà...
Người bạn ngậm miệng , cảm thấy mê đến mụ mị đầ óc .
Một bên khác.
Vân Dung Thanh khẽ ngẩng mắt, ánh phủ lên khung cảnh quen thuộc đến mức thể quen hơn, nhưng tâm tư cực kỳ bình tĩnh.
Y từng chứng kiến nơi ở thời khắc náo nhiệt nhất.
, "náo nhiệt" nhất.
Ngày diệt Thiên Diễn Tông, là ngày y đặc biệt chọn lựa.
Ai ngăn cản, y g.i.ế.c nấy.
Khi hình ảnh m.á.u tanh hiện lên trong đầu, Vân Dung Thanh chợt nhớ đến câu của Từ Uyên Thanh:
Có tội, sai.
Vô tội, sai.
Y là tâm ma, chẳng lẽ như ?
Từ Uyên Thanh vẫn đang chuyện, Vân Dung Thanh , tay buông thõng bên hông từ từ nắm , đầu ngón tay khuất trong tay áo.
Một lúc , ánh mắt y đột nhiên dừng ở một khuôn mặt chút quen thuộc trong đám đông.
Vừa , y nhớ .
Mãi đến khi hết quảng trường, Vân Dung Thanh mới nhận — đó là Trần An, kẻ nhát gan như thỏ đế, tâm bậy nhưng dám .
Một ma chủng còn non yếu.
"Thiên Diễn Tông mấy đại chủ phong, đây là một trong đó..."
Từ Uyên Thanh ôn tồn giải thích.
"Thế Kiếm Phong ?"
Vân Dung Thanh cố ý hỏi.
"Ở đằng ."
Nhìn con đường núi phía , Kiếm Phong hiện lên trong tầm mắt, cao nhất, nguy hiểm nhất, cũng tuyệt nhất.
Tựa như một thanh thần kiếm từ trời giáng xuống.
Tương truyền, khi tổ sư lập phái chọn nơi , chính là thu hút bởi Kiếm Phong hiểm tuyệt.
Kiếm Phong chìm trong mây mù, lưu giữ hàng ngàn đạo kiếm ý của các kiếm tu đời , dùng để rèn luyện hậu bối.
Đến gần, Vân Dung Thanh thán phục : "Nơi ở của Từ đạo hữu thật ."
Đi lên nửa sườn núi, cảnh vật bỗng trở nên rộng mở — một đất rộng tạo bằng kiếm ý.
Xung quanh rừng thông, rừng trúc, rừng đào, và cả rừng mai lưu mùa đông.
(Cây mai bên Trung nở hoa mùa đông)
Ẩn sâu trong rừng cây, là nơi ở của Từ Uyên Thanh.
---
Vân Dung Thanh cổng viện, ánh mắt đọng nơi hồ nước nhỏ phía xa.
Từ Uyên Thanh nhận ánh của y, giải thích: "Đầu mùa hạ, trong hồ sẽ nở hoa sen."
Vân Dung Thanh , nở nụ , khen thêm một câu: "Chỗ ở của Từ đạo hữu thật sự ."
Giọng điệu tràn đầy sự thích thú che giấu.
Nơi ở của Từ Uyên Thanh vốn phòng trống.
Hắn sắp xếp cho Vân Dung Thanh một gian phòng từng ở, bên trong bố trí pháp trận, luôn giữ sự sạch sẽ một hạt bụi.
"Vân đạo hữu, hãy nghỉ ngơi thật ."
Buổi chiều, Từ Uyên Thanh phiền Vân Dung Thanh.
Mãi đến khi hoàng hôn buông xuống, dùng ngón tay kẹp một đạo linh tấn, gõ cửa phòng Vân Dung Thanh.
Vân Dung Thanh mở cửa, Từ Uyên Thanh hỏi: "Từ đạo hữu?"
"Tạ Thuật gửi một đạo linh tấn đến, là cho ."
Từ Uyên Thanh giải thích xong, ngón tay thon dài nhẹ nhàng mở linh tấn, trao cho Vân Dung Thanh.
Trong linh tấn vang lên giọng Tạ Thuật:
"Thanh Thanh, vội quá, đến khi xa mới nhớ chúng trao đổi linh tấn!"
"Huynh mau cho linh tấn của !"
"Từ đạo hữu."
Vân Dung Thanh xong linh tấn do Từ Uyên Thanh chuyển đến, thẳng , khẽ —
"Huynh cũng từng cho linh tấn của ."
---