Ta Và Bản Thân Ta Ở Bên Nhau - Chương 21.2: Hắn thật sự đã khắc chế bản thân lắm rồi

Cập nhật lúc: 2025-11-02 15:18:57
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Lf9NukroY

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lần đó, biến cố Đông Hoang khiến Tứ Vực khác chú ý.

Bởi vì ngay từ ngày đầu tiên Vân Hoang Thiên Cung hiện thế, những cao thủ đỉnh cao nhất Đông Hoang phong tỏa Đông Hoang.

Người Đông Hoang thể truyền tin ngoài, Tứ Vực khác cũng thể đến Đông Hoang.

Đại Thừa tôn giả ẩn thế xuất hiện, Ngũ Vực chính là thiên hạ của Độ Kiếp đại năng.

Vân Dung Thanh trong suối nước nóng, tỉ mỉ suy nghĩ một chút.

Có lẽ y còn thể kiếm nhiều năm trăm linh thạch nữa.

Tin tức Vân Hoang Thiên Cung sắp hiện thế, đương nhiên càng nhiều càng .

Tốt nhất là Ngũ Vực tất cả đều , càng loạn càng thú vị.

"Vân đạo hữu."

Từ Uyên Thanh lưng về phía suối nước nóng, một cây đào, tu luyện chính xác tính toán thời gian.

Khi gần đến hai khắc, lên tiếng: "Sắp hết thời gian ."

Một lúc lâu , Từ Uyên Thanh mới thấy Vân Dung Thanh trả lời: "Ta ."

"Đợi chút."

Giọng của Vân Dung Thanh truyền từ cách xa, mang theo chút phiêu diêu cùng xuất trần.

Khi lời của y truyền đến, kèm theo là tiếng nước nhẹ nhàng.

Từ Uyên Thanh dựa cây đào, lặng lẽ cúi mắt.

Một đóa hoa đào gió đêm thổi bay rơi xuống, suýt chạm đầu mũi , đưa tay đón lấy trong lòng bàn tay.

Hương đào bao phủ quanh , hương hoa đào nồng hơn, khẽ ngọt ngào.

Không kịp phòng , Từ Uyên Thanh nhớ mùi hương đào cực nhẹ cực dịu lúc , chỉ ngọt ngào, còn mang theo từng sợi lạnh lẽo.

Khi tâm thần lay động, Từ Uyên Thanh tựa như sinh một loại ảo giác.

Ngay đó, thấy tiếng gọi của Vân Dung Thanh.

"Từ đạo hữu."

"Ngọn đèn tắt ?"

Vân Dung Thanh ngọn đèn nghịch phá lúc , hỏi.

Một lúc lâu , y thấy bất kỳ tiếng bước chân nào, liền gọi thêm một tiếng: "Từ đạo hữu?"

Từ Uyên Thanh bình tĩnh lên tiếng: "Để đến xem."

Hắn từ cây đào, chậm rãi , ánh mắt dừng mặc áo ngoài ngọn đèn xa.

Vân Dung Thanh đưa tay đặt lên ngọn đèn, ngón tay khẽ gõ, phát một tiếng trong trẻo.

Tiếng bước chân gần , ánh mắt y vẫn dán ngọn đèn tắt, giải thích: "Khi dậy, liền thấy ngọn đèn vẻ sắp tắt."

"Khi đến gần, chạm một cái, nó liền tắt."

Vân Dung Thanh Từ Uyên Thanh, ánh mắt mang chút vẻ ngây thơ.

Từ trong suối nước nóng bước , Vân Dung Thanh chỉ mặc nội y, khoác áo ngoài lên vai, ngay cả tóc cũng chỉ khô một nửa, liền xem ngọn đèn .

"Ừ."

Từ Uyên Thanh đáp lời: "Có lẽ là lúc thắp đèn , đặt ít linh lực quá."

Hắn đưa tay lên, đầu ngón tay tuôn một tia linh lực, rơi ngọn đèn, trong chớp mắt thắp sáng nó.

Ánh sáng rực rỡ chiếu sáng khu vực xung quanh.

Từ Uyên Thanh thu tay , ngay lập tức Vân Dung Thanh.

ngâm suối nước nóng, tóc đen của Vân Dung Thanh rối tung xõa vai, tóc ẩm tựa như còn mang theo nóng từ suối.

Một lọn tóc lời đeo bám lên cổ dài của y, khéo chui trong lớp áo trắng.

Áo đỏ rực rỡ, y khoác lên , càng tôn lên làn da trắng như ngọc tì vết, thanh lãnh diễm tuyệt.

Vân Dung Thanh cố ý hỏi: "Tất cả đèn Kiếm Phong đều sáng đến sáng ?"

"."

Từ Uyên Thanh nhanh chóng rời mắt, trả lời câu hỏi của Vân Dung Thanh.

"Từ đạo hữu." Vân Dung Thanh thẳng , : “Suối nước nóng hình như chút hiệu quả với ."

Mặc dù hiệu quả lớn, nhưng tích tiểu thành đại, rốt cuộc vẫn ích.

Đợi y đoạt Thiên Tâm Thánh Thư, xem trong đó biện pháp gì khác .

Hoặc là... cướp sách của Côn Lôn Thánh Địa.

Vân Dung Thanh suy nghĩ, với Từ Uyên Thanh: "Chúng về thôi."

Y định về.

Từ Uyên Thanh im lặng một chút, gọi Vân Dung Thanh, giải thích: "Đêm nay gió lạnh."

"Tóc của ..."

Khi Vân Dung Thanh đầu, Từ Uyên Thanh thấy lọn tóc chui cổ y lộ .

"Không ." Vân Dung Thanh tùy ý nắm lấy tóc , hỏi: "Không sắp về ?"

Lời dứt, nơi Vân Dung Thanh đang , một trận gió đêm lạnh lẽo thổi về phía y.

Bây giờ đang là đầu xuân, đêm lạnh, thêm đó Kiếm Phong cao hiểm, gió đêm thổi nhè nhẹ, càng lạnh hơn.

Từ Uyên Thanh lặng lẽ bày một đạo tránh gió, bao phủ quanh Vân Dung Thanh, giúp y cách ly gió đêm lạnh lẽo.

Ánh mắt dừng mái tóc đen còn ẩm của Vân Dung Thanh, lướt qua một chút do dự.

Từ Uyên Thanh đến gần Vân Dung Thanh, đưa tay lên, nhưng chạm tóc y, mà cách nửa tấc.

Linh lực của bao phủ, khô mái tóc đen còn ẩm lòng bàn tay.

Hắn thật sự... Đã khắc chế bản đến cực hạn.

Vân Dung Thanh nguyên tại chỗ, Từ Uyên Thanh đang giúp , liền đợi một chút, hỏi: "Xong ?"

Từ Uyên Thanh chớp mắt, : "Xong ..."

"Cảm ơn."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-va-ban-than-ta-o-ben-nhau/chuong-21-2-han-that-su-da-khac-che-ban-than-lam-roi.html.]

Vân Dung Thanh mỉm cảm ơn, đầu : "Vậy chúng về thôi."

Hành động đầu của Vân Dung Thanh khiến những sợi tóc xõa lưng y khẽ bay lên, chút kiêng dè phá vỡ ranh giới nửa tấc thể vượt qua của Từ Uyên Thanh.

Mái tóc đen mềm mại xuyên qua lòng bàn tay kịp thu của Từ Uyên Thanh, vướng víu thoáng chút theo chủ nhân rời xa, tựa như nước chảy tuột khỏi đầu ngón tay .

Từ Uyên Thanh dừng động tác thu tay, môi mỏng khẽ mím.

Sau khi bình tĩnh , nhanh chóng theo kịp Vân Dung Thanh.

Hai xuyên qua rừng đào, khi trở về nơi ở, trời tối sầm, trăng lấp lánh treo cao.

Trước khi về phòng, Vân Dung Thanh mắt Từ Uyên Thanh, mở miệng : "Từ đạo hữu."

Đợi Từ Uyên Thanh y, y tiếp tục : "Ngủ ngon."

Ngủ ngon.

trong giấc mơ của Vân Dung Thanh, vẫn là giấc mơ quen thuộc .

"Sư tôn, vì ..."

Máu tươi nhuộm đỏ nửa của Từ Uyên Thanh, đỏ rực và chói mắt. Bàn tay y từ từ đưa cứng đờ, mắt trơ sư tôn tận tay đạp nát bản mệnh trường kiếm.

Kiếm tu một đời chỉ một kiếm.

Bản mệnh trường kiếm hủy, sẽ khiến kiếm tu chịu nỗi thống khổ phản phệ.

Gần như cùng lúc, Từ Uyên Thanh phản phệ phun một ngụm m.á.u lớn.

Vết m.á.u b.ắ.n lên Thiên Diễn điện, phản chiếu ánh sáng ngọc minh châu điện, sáng chói, lạnh lẽo và nhức mắt.

Mơ hồ, Từ Uyên Thanh dường như thấy Kỳ Việt Minh đang nhẹ nhàng gì đó với y, giọng điệu vẫn ôn hòa, tựa như lúc vẫn là hình ảnh bình thường của hai .

"A Thanh..."

Giọng ôn hòa bình tĩnh của Kỳ Việt Minh vang lên, ông : "Con đừng trách , chỉ mượn tiên linh mạch của con dùng một chút thôi."

"Không tiên linh mạch, con cũng mất mát gì."

"Dù con cũng cùng thể chất với tổ sư khai phái lập tông của chúng , trời sinh kiếm cốt, tương lai lường , kiếm đạo con tất sẽ thành tựu lớn."

"Con ... tiên linh mạch đối với con, là chút tác dụng nào, cần cũng . Tiên linh mạch dùng khác, mới càng xuất sắc..."

Âm điệu chậm rãi của Kỳ Việt Minh dần trở nên lạnh lùng, cũng như sự lạnh lẽo nơi Thiên Diễn điện lúc .

Về , y trốn thoát như thế nào?

Vân Dung Thanh trong giấc mơ cảm nhận nỗi đau thấu xương, lặng lẽ .

Đến khi ánh sáng của truyền tống linh phù lóe lên, y mới nhớ , đó là thượng cổ truyền tống linh phù mà Từ Uyên Thanh cùng Tạ Thuật, Hoắc Trầm Thời đạt khi ngoài luyện tập.

Hôm đó trong bí cảnh, ba họ tổng cộng đạt bốn tấm thượng cổ truyền tống linh phù.

Từ Uyên Thanh và Hoắc Trầm Thời nhất trí cho rằng Tạ Thuật bình thường gây nhiều chuyện nhất, nên lấy hai tấm.

Còn y và Hoắc Trầm Thời mỗi một tấm.

Thượng cổ truyền tống linh phù thể chỉ định địa điểm truyền tống.

Tạ Thuật : "Linh phù truyền tống như , đương nhiên chọn một địa điểm truyền tống ."

Trên đời , địa điểm truyền tống nhất an nhất, ai cho rằng là nhà của .

Tạ Thuật hai tấm, một tấm cùng bọn họ, chọn địa điểm truyền tống là phòng trong nhà.

Còn một tấm khác, đặt địa điểm truyền tống là bên cạnh Từ Uyên Thanh, mỹ danh rằng: "Từ Uyên Thanh, mạnh như , khi gặp nguy hiểm, yên tâm, nhất định sẽ tìm kêu cứu !"

Trong Thiên Diễn điện, ánh sáng từ thượng cổ truyền tống linh phù bao phủ quanh Từ Uyên Thanh.

Khi ánh sáng truyền tống xuất hiện, Kỳ Việt Minh lập tức cảm nhận , nhanh chóng đưa tay , nhưng muộn.

Thượng cổ truyền tống linh phù một khi kích hoạt, sẽ dừng . Khi Từ Uyên Thanh truyền tống , ngay cả Kỳ Việt Minh tay phong tỏa hư cũng vô dụng.

Ánh sáng hiện , Từ Uyên Thanh từ trong hư rơi xuống, lực lượng phản phệ từ trường kiếm bản mệnh hủy ập đến, y ho máu.

Môi trường xung quanh còn là Thiên Diễn điện sáng chói nhưng lạnh lẽo, Từ Uyên Thanh mơ hồ thấy, cũng căn phòng quen thuộc của .

Nơi là...

Từ Uyên Thanh ngã đất, ý thức mắt bắt đầu mơ hồ.

Khi tiếng bước chân vang lên, thứ đầu tiên hiện trong tầm mắt là một góc áo màu huyền bạc, từ từ rủ xuống mặt.

Người tới như xổm, bóng đổ xuống che mất ánh sáng mắt Từ Uyên Thanh.

Khi một đôi tay đỡ lấy hai vai y, trong tầm mắt mơ hồ, y thấy một thanh tiểu kiếm trắng ngần, chỉ dài một tấc, chất liệu như ngọc lạnh.

"Phụ ..."

Từ Uyên Thanh nhớ thanh cốt ngọc tiểu kiếm , là vật của phụ y. Sau khi mẫu qua đời, y từng nhiều thấy phụ nắm chặt thanh tiểu kiếm .

Phụ y kiếm tu, mẫu y là một kiếm tu, vật hẳn là do mẫu tặng.

"Sao thể trở nên thê t.h.ả.m như chứ?"

...

Giấc mơ kết thúc, Vân Dung Thanh mở mắt tỉnh dậy, bên ngoài trời hừng sáng.

Trong phòng thắp đèn.

Y từ từ dậy, trong bóng tối lặng lẽ lâu.

Khi động tĩnh trong sân vang lên, Vân Dung Thanh đây là thời gian Từ Uyên Thanh dậy sớm luyện kiếm mỗi ngày Kiếm Phong.

Vân Dung Thanh dậy chậm rãi đến cửa, khi mở cửa , tia nắng đầu tiên chiếu mắt y, là sắc vàng lấp lánh như dòng chảy.

"Vân đạo hữu?"

Từ Uyên Thanh ngang qua sân, thấy động tĩnh, lập tức về phía Vân Dung Thanh đột nhiên xuất hiện cửa.

Vân Dung Thanh chỉ mặc một chiếc áo lót trắng, hình đơn bạc cửa, ánh mắt bình tĩnh, chằm chằm .

So với chiếc áo trắng càng trắng hơn, dường như là khuôn mặt trắng bệch quá mức của Vân Dung Thanh. Khuôn mặt góc cạnh ánh nắng ấm áp, còn nụ phóng túng ngạo nghễ ngày thường, mà bình tĩnh đến cực hạn.

Khi Từ Uyên Thanh đến mặt Vân Dung Thanh, Vân Dung Thanh mới chậm rãi chớp mắt.

Khi Từ Uyên Thanh đến gần, y mắt, trong mắt dần hiện lên nụ nông cạn chỉ lộ bề ngoài.

Vân Dung Thanh khẽ : "Từ đạo hữu, đêm qua chúc ngủ ngon."

" gặp ác mộng."

 

Loading...