Ta Và Bản Thân Ta Ở Bên Nhau - Chương 22.1: Từ Uyên Thanh như đang chạy trốn, lập tức dời ánh mắt đi

Cập nhật lúc: 2025-11-02 15:19:50
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2g34BBhjFr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Lại?”

Từ Uyên Thanh , nhanh bắt từ “, do dự một lát lên tiếng hỏi: “Huynh thường xuyên gặp ác mộng ?”

Vân Dung Thanh lấy tinh thần, ánh mắt vẫn dừng Từ Uyên Thanh, nụ nhạt bên môi hề tắt.

Y đáp: “Hình như là .”

“Ta luôn mơ cùng một cơn ác mộng. Trong giấc mơ đó, kẻ thù bóp nát vai , ông ngay mặt , chậm rãi giẫm nát thanh kiếm của .”

“Ông còn , với thiên phú như , dù ông lấy một thứ, đối với dường như cũng chẳng tổn thất gì.”

Vân Dung Thanh một cách nhẹ bẫng, đến đây thì đột nhiên dừng .

Vân Dung Thanh vẫn đang .

Từ Uyên Thanh thấy nụ của y, những lời lẽ định nghẹn nơi đầu lưỡi.

Y luôn , nhưng nụ bao giờ chạm tới đáy mắt. Thái độ của y luôn hời hợt, như thể một làn sương mù dày đặc bao phủ quanh , khiến ngoài thể dáng vẻ thật của y, giống như đang từ chối khác ở ngoài ngàn dặm.

“Vậy…”

Từ Uyên Thanh từ từ tìm giọng của , khẽ hỏi: “Vậy đó thì ?”

Vân Dung Thanh : “Sau đó, trốn thoát.”

Nói xong, y thấy thanh trường kiếm trong tay Từ Uyên Thanh, mở lời hỏi: “Từ đạo hữu dậy sớm luyện kiếm ?”

Từ Uyên Thanh thuận theo ánh mắt của Vân Dung Thanh, cùng về phía thanh bản mệnh trường kiếm của , đáp: “Ngày nào cũng bắt đầu luyện kiếm giờ .”

“Vậy …”

Vân Dung Thanh suy nghĩ một chút, ánh mắt khẽ rũ xuống, thoáng thấy chỉ đang mặc một lớp áo lót, y đổi lời: “Từ đạo hữu cứ , y phục, lát nữa sẽ đến xem.”

Từ Uyên Thanh : “Ta luyện ở sâu trong rừng trúc.”

Trước đây, y từng y cầm kiếm, nhưng thích kiếm.

Vân Dung Thanh trở về phòng y phục, khi ngoài, y dựa trí nhớ, nhanh tìm thấy chỗ luyện kiếm của Từ Uyên Thanh.

Sâu trong rừng trúc yên tĩnh, ánh sáng ban mai chiếu rọi, in xuống những bóng trúc lốm đốm, nhạt nhòa.

Khi Vân Dung Thanh đến, Từ Uyên Thanh đang cầm trường kiếm, luyện tập bộ Kiếm quyết cơ bản của Thiên Diễn Tông.

Y nhớ rằng từ khi bái nhập Thiên Diễn Tông, y luyện bộ Kiếm quyết cơ bản , ngày nào cũng luyện, luyện suốt cả một năm trời.

Hơn nữa, mỗi ngày luyện một canh giờ.

Sau , những chiêu thức của Kiếm quyết cơ bản của Thiên Diễn Tông khắc sâu xương tủy của y.

Vân Dung Thanh tiến gần, dừng ở một cách quá xa so với Từ Uyên Thanh.

Ánh mắt y quét qua, trong bãi luyện kiếm quen thuộc, đột nhiên y thoáng thấy một thứ quá quen thuộc.

Ở một nơi quá gần cũng quá xa, đặt một bộ bàn ghế là vật ở nơi .

Vân Dung Thanh chầm chậm bước tới gần, thứ y ngửi thấy đầu tiên là hương thơm thanh nhã, dịu nhẹ tỏa từ linh đựng trong bộ ấm chén bàn.

Trong thời gian y y phục, chuẩn cả bàn ghế và ấm chén cho y, còn tranh thủ nấu một ấm linh .

Thậm chí, còn đặt một quyển Đông Hoang Dị Chí Lục bên cạnh, là vì nghĩ y xem luyện kiếm sẽ buồn chán ?

Vân Dung Thanh nghĩ đến đây, ngước mắt Từ Uyên Thanh đang luyện kiếm ở nơi xa, thản nhiên chiếc ghế chuẩn , nâng một chén linh trong tay.

Khi linh chạm môi, hương thơm trong trẻo của nó tràn ngập khoang miệng của Vân Dung Thanh.

Y nhanh nếm nguồn gốc của chén linh , nó công hiệu thanh tâm an thần.

Một canh giờ luyện kiếm dường như trôi qua trong nháy mắt.

Khi Từ Uyên Thanh kết thúc luyện kiếm, khóe mắt liếc thấy Vân Dung Thanh đang ở nơi xa, chầm chậm bước tới.

Đi nửa đường, dường như nghĩ đến điều gì đó, dừng bước, dùng đầu ngón tay phóng một luồng linh lực, thi triển một đạo linh quyết lên , phủi sạch bụi bẩn, mới tiếp tục tới.

“Từ đạo hữu.”

Từ Uyên Thanh bước tới gần, Vân Dung Thanh nâng tay lấy một chén dùng đến, rót cho một chén linh , đưa qua.

Lúc , Từ Uyên Thanh mới nhớ cất kiếm.

Trong lúc cất kiếm, chú ý thấy quyển Đông Hoang Dị Chí Lục đặt ở đây hề Vân Dung Thanh lật mở.

Vân Dung Thanh đưa linh xong, ánh mắt cũng dừng cuốn sách đó, lên tiếng hỏi: “Đây là sách Từ đạo hữu chuẩn cho vì sợ nhàm chán ?”

Từ Uyên Thanh uống cạn chén linh y đưa tới, khẽ đáp một tiếng.

Vân Dung Thanh , nghịch nghịch chén trong tay, : “Ta luyện kiếm đến nỗi quá nhập tâm, nên vẫn lật mở cuốn sách xem.”

Nhìn luyện kiếm đến nỗi quá nhập tâm…

Sắc mặt Từ Uyên Thanh sững , Vân Dung Thanh tiếp tục với : “Từ đạo hữu, kiếm của .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-va-ban-than-ta-o-ben-nhau/chuong-22-1-tu-uyen-thanh-nhu-dang-chay-tron-lap-tuc-doi-anh-mat-di.html.]

Chưa kịp để Từ Uyên Thanh suy nghĩ, Vân Dung Thanh đặt chén xuống, giơ tay lấy cuốn sách, lên tiếng hỏi: “Ta thể mang cuốn sách về, để khi nào thời gian thì xem ?”

Từ Uyên Thanh do dự: “Nếu thích, thể cần…”

Vân Dung Thanh : “Ta nghĩ, hẳn là sẽ thích nó.”

Sao y thích chứ?

“Linh Từ đạo hữu chuẩn cũng thích.” Vân Dung Thanh hỏi: “Linh tên là gì?”

Từ Uyên Thanh : “Xuân Sinh.”

“Có đắt ?”

“Không đắt.”

Vân Dung Thanh câu trả lời của Từ Uyên Thanh, khóe môi khẽ cong lên , là tin tin.

“Từ đạo hữu mỗi ngày đều sẽ luyện kiếm một canh giờ ?”

“Khi ở trong tông môn thì đúng là như .”

Từ Uyên Thanh xong, nhanh giải thích: “Nếu cảm thấy buồn chán, thể vài cuốn sách…”

Hoặc là vì cảm thấy buồn chán, nên sẽ đến nữa.

Nửa câu , nghẹn nơi đầu môi Từ Uyên Thanh, vô cớ mà im bặt.

Trong lòng dâng lên một cảm xúc cực kỳ mờ nhạt và nhẹ nhàng, mơ hồ giống như một chút thất vọng tên.

Khi nghiêm túc nghĩ đến điều đó, thì thấy Vân Dung Thanh : “Không buồn chán chút nào.”

“Sao thấy buồn chán ?”

Từ Uyên Thanh Vân Dung Thanh đang chuyện, cố gắng phân biệt thứ cảm xúc khó đó, nhưng phát hiện nó tan biến từ lúc nào .

Khi Vân Dung Thanh dậy, y đột nhiên lên tiếng: “Ta nhớ , lúc đến đây quên uống thuốc.”

“Vậy bây giờ chúng về thôi.”

Từ Uyên Thanh , gom tất cả những đồ vật đặt ở đây gian trữ vật.

Vân Dung Thanh phòng tìm thấy lọ thuốc, lấy một viên uống với nước.

Khi y đầu , liền thấy Từ Uyên Thanh chỉ ở cửa phòng y, bước nửa bước. Ánh mắt chằm chằm y, vẻ mặt nghiêm trọng như thể đang giám sát y uống thuốc.

Y chỉ là quên uống thuốc, chứ cố ý uống.

Với … Rõ ràng đây là sân của Từ Uyên Thanh, nhưng lúc ở cửa, câu nệ như một vị khách đến thăm, cực kỳ giữ lễ.

Vân Dung Thanh , giơ lọ t.h.u.ố.c trong tay lên, : “Từ đạo hữu, uống xong t.h.u.ố.c hôm nay .”

Câu , giống như đang cố ý thông báo .

Từ Uyên Thanh do dự lên tiếng: “Lần … Không quên nữa.”

Vân Dung Thanh cầm lọ t.h.u.ố.c bước tới gần, đưa cho Từ Uyên Thanh.

Trong mắt Từ Uyên Thanh hiện lên một chút nghi hoặc.

“Nếu như , cũng giám sát uống t.h.u.ố.c nhé?”

Vân Dung Thanh , đặt lọ t.h.u.ố.c trong tay lòng bàn tay của Từ Uyên Thanh, khóe môi cong lên : “Dù cũng đang dưỡng thương ở đây, Từ đạo hữu lo cho cả việc ăn, mặc, ở, , thì Từ đạo hữu cũng kiêm luôn việc giám sát uống t.h.u.ố.c .”

“Ta giao t.h.u.ố.c cho .”

“Nếu một ngày nào đó, uống thuốc, thì là do quên giám sát đấy.” Vân Dung Thanh : “Từ đạo hữu, đến lúc đó tức giận như nãy nữa.”

Vẻ mặt nghiêm trọng như thể xảy chuyện gì đó đặc biệt ghê gớm.

“Ta hề…”

Dù Từ Uyên Thanh khắc kỷ giữ lễ(*), cảm xúc bình tĩnh như thể tu luyện Vô Tình Đạo, nhưng hiện tại cũng chỉ mới mười bảy tuổi. Thiếu niên thể thừa nhận thứ, nhưng thể thừa nhận sự vu khống , vô thức phản bác.

(*)Khắc kỷ: kìm chế bản , thắng d.ụ.c vọng; Giữ lễ: hành xử đúng đạo lý, chuẩn mực xã hội.

“Không ?”

Vân Dung Thanh dường như nghi ngờ chớp mắt, mím môi, gật đầu: “Vậy lẽ là cảm nhận sai .”

Một lúc lâu , Từ Uyên Thanh Vân Dung Thanh, dường như thừa nhận hỏi: “Rõ ràng lắm ?”

Hắn đang hỏi là tâm tư giận dữ lúc nãy rõ ràng , là đang hỏi những tâm tư khác vẻ rõ ràng .

Vân Dung Thanh : “Ta cũng chỉ một chút thôi.”

“Ta chỉ là…”

Chỉ là quan tâm thôi.

Từ Uyên Thanh khựng một chút, đổi lời: “Ta chỉ nhớ Tạ Thuật là y tu, những lời , bệnh nhân vẫn nên theo, tuân thủ y lệnh, uống t.h.u.ố.c đúng giờ.”

 

Loading...