Ta Và Bản Thân Ta Ở Bên Nhau - Chương 22.2: Từ Uyên Thanh như đang chạy trốn, lập tức dời ánh mắt đi

Cập nhật lúc: 2025-11-02 15:20:14
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/20nO7NqoaW

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vân Dung Thanh thấy Từ Uyên Thanh chậm rãi dời ánh mắt thì ngừng , truy hỏi nữa.

, đây cũng là đầu tiên y thấy “chính ” suýt chút nữa vì lo lắng mà năng lộn xộn, mất cả lý trí.

Y nên lấy lui tiến mới .

Rất nhanh, Từ Uyên Thanh tìm thấy một chủ đề mới, lên tiếng: “Trong tông môn Tàng Thư Các, tầng một và tầng hai đều mở cửa cho tất cả .”

Vân Dung Thanh hiểu chuyện, chuyển đề tài nãy sang đề tài khác, mở lời hỏi: “Cũng bao gồm cả ?”

Từ Uyên Thanh : “Ta sẽ dẫn Vân đạo hữu đến Tàng Thư Các xem thử, nếu cuốn sách nào hứng thú thì thể mượn , lúc rảnh rỗi thì xem.”

“Được.”

Vân Dung Thanh đáp lời, Từ Uyên Thanh với y: “Vân đạo hữu, chờ một chút.”

Từ Uyên Thanh về phòng của .

Khoảng một khắc , mới khỏi phòng.

Vân Dung Thanh tựa cửa, ánh mắt khẽ quét qua khắp Từ Uyên Thanh.

Từ Uyên Thanh vẫn mặc y phục tuyết trắng, thắt lưng hoa văn mây nhẹ nhàng, càng tôn lên bờ vai rộng, eo thon và vóc dáng cao ráo.

Hắn dường như gì khác biệt.

Vân Dung Thanh vẫn ngay sự khác biệt nhỏ giữa Từ Uyên Thanh hiện tại và Từ Uyên Thanh lúc nãy.

Hắn nãy về phòng một bộ y phục mới.

Ánh mắt Vân Dung Thanh khẽ sáng lên một cách bình tĩnh, y đóng cửa , chầm chậm sân, hề truy hỏi, chỉ : “Từ đạo hữu, chúng thôi?”

“Ừm.”

Trên đường từ Kiếm Phong xuống núi, đến Tàng Thư Các, liên tục các tử Thiên Diễn Tông chào hỏi Từ Uyên Thanh.

“Từ sư .”

“Chào Từ sư .”

“Từ sư , buổi sáng lành.”

Đồng thời, những tử khi chào hỏi, đều lộ liễu ngấm ngầm đưa mắt Vân Dung Thanh đang bên cạnh Từ Uyên Thanh, trong ánh mắt mang theo vẻ tò mò mơ hồ.

Thậm chí, tử mạnh dạn hỏi: “Từ sư , bên cạnh nhà ?”

Cậu Vân Dung Thanh rốt cuộc là trai em trai của Từ sư , nên dùng từ “ nhà” để hỏi.

Người nhà.

Vân Dung Thanh lặng lẽ suy ngẫm từ .

Từ Uyên Thanh giải thích với tử : “Hiện tại .”

Chờ đến khi tử đó lơ mơ tạm biệt, hai tiếp tục về phía Tàng Thư Các.

Trên đường, Vân Dung Thanh đột nhiên lên tiếng hỏi: “Từ đạo hữu, tại trả lời tử đó, rằng ‘hiện tại ’?”

Từ Uyên Thanh im lặng trong chốc lát.

Khi tử đó mở lời hỏi, những gì trong lòng suy nghĩ là…

Nếu là sư , thì cũng như nhà.

, mới theo bản năng trả lời rằng, hiện tại .

“Có trong lòng Từ đạo hữu vẫn đổi suy nghĩ về ?”

Vân Dung Thanh : “Trước đây Tạ đạo hữu , mẫu của họ Vân, cũng họ Vân.”

Từ Uyên Thanh lấy tinh thần, : “Không .”

“Suy nghĩ của Tạ Thuật chỉ là tùy tiện đoán thôi, để trong lòng.”

Vân Dung Thanh hỏi: “Nếu dối thì ?”

“Nếu dối, cố ý mượn cớ để tiếp cận để trả thù , sẽ gì?”

Từ Uyên Thanh : “Nếu đúng là như , Vân đạo hữu nên thừa nhận mới , chứ phủ nhận chuyện .”

Thừa nhận chuyện , một phận hợp lý, mới dễ dàng tiếp cận hơn.

Vân Dung Thanh , từ từ rộ lên, đáp: “Thì .”

Tàng Thư Các tổng cộng sáu tầng, trong đó sách ở tầng một và tầng hai đều mở cửa cho , còn từ tầng ba đến tầng sáu, chỉ mở cửa cho các tử nội môn của Thiên Diễn Tông.

Từ Uyên Thanh dẫn Vân Dung Thanh cùng Tàng Thư Các.

Sách trong Tàng Thư Các sắp xếp theo từng loại, đủ thể loại sách.

Lúc , các tử Thiên Diễn Tông phần lớn vẫn đến Tàng Thư Các, ở tầng một chỉ lác đác vài .

Vân Dung Thanh chầm chậm bước trong Tàng Thư Các, những cuốn sách ở đây, khi Thiên Diễn Tông diệt vong, đều bày trong Tàng Thư Các của y.

“Sách ở đây, khi đăng ký, đều thể mượn .”

Từ Uyên Thanh khẽ : “Vân đạo hữu…”

Lời dứt, một đạo linh tấn từ Tàng Thư Các bay tới, nhanh đáp xuống tay .

Từ Uyên Thanh nâng tay mở linh tấn , vẻ mặt do dự.

Vân Dung Thanh kịp thời lên tiếng: “Từ đạo hữu, nếu việc thì cứ . Ta sẽ dạo ở đây, nhớ đường về Kiếm Phong.”

“Ta sẽ lạc, yên tâm .”

Linh tấn ở đầu ngón tay Từ Uyên Thanh hóa thành hư vô, khẽ: “Là sư tôn tìm .”

“Vân đạo hữu, sách ở đây đều thể mượn . Đây là lệnh bài tông môn của , thể dùng nó để đăng ký với trưởng lão canh gác ở Tàng Thư Các.”

Từ Uyên Thanh gỡ lệnh bài đeo ở thắt lưng xuống, đưa cho Vân Dung Thanh.

Vân Dung Thanh nhận lấy lệnh bài, ngón tay khẽ vuốt ve một lát, tiễn Từ Uyên Thanh rời .

Xung quanh tĩnh lặng, thỉnh thoảng tiếng bước chân của các tử khác và tiếng lật sách khẽ khàng.

Vân Dung Thanh thu hồi ánh mắt, cúi đầu lệnh bài trong tay .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-va-ban-than-ta-o-ben-nhau/chuong-22-2-tu-uyen-thanh-nhu-dang-chay-tron-lap-tuc-doi-anh-mat-di.html.]

Y buồn chán, là vì Từ Uyên Thanh ở đây, nên mới buồn chán.

Và bây giờ, y cảm thấy buồn chán.

Vân Dung Thanh nắm chặt lệnh bài, chầm chậm qua tầng một và tầng hai của Tàng Thư Các, ánh mắt từ từ lướt qua từng quyển sách.

Những cuốn sách ở đây, trong thời gian dài đằng đẵng và nhàm chán , y đều xem qua một .

Trước khi rời khỏi Tàng Thư Các, Vân Dung Thanh vẫn dùng lệnh bài phận của Từ Uyên Thanh mượn một cuốn sách mà y tùy tiện rút .

Cảnh sắc trong Thiên Diễn Tông , dù cũng là đại tông phái một Đông Hoang. Trong tông môn, tử đông đảo.

Vân Dung Thanh men theo con đường mà Từ Uyên Thanh dẫn y đến Tàng Thư Các để về. Trên đường, y gặp những tiểu tử đang luyện kiếm ở đằng xa.

Lần Từ Uyên Thanh bên cạnh, ánh mắt tò mò của những tiểu tử càng trở nên bạo dạn hơn.

Khi Vân Dung Thanh ngang qua bãi luyện kiếm, các tử sân đang dùng Kiếm quyết cơ bản của Thiên Diễn Tông để so tài với , khí vô cùng náo nhiệt.

Vân Dung Thanh thường ở một , xung quanh những âm thanh ồn ào và phiền phức .

Y đang định rời , thì một giọng do dự vang lên, hỏi y: “Vị đạo hữu , quan hệ gì với Từ sư ?”

Vân Dung Thanh dừng bước, đầu .

Đệ tử thấy hành động của y, dường như khích lệ, tiếp tục hỏi: “Sao giống Từ sư đến ?”

Vân Dung Thanh suy nghĩ một chút, trả lời câu hỏi của .

“Bởi vì cơ duyên trùng hợp.”

“Còn về quan hệ của với Từ sư của các …” Vân Dung Thanh khẽ dừng , nhẹ: “Có lẽ các sẽ .”

“Oa, cũng bái nhập Thiên Diễn Tông ?”

“Huynh là sư tương lai của Từ sư ?”

“Tông chủ chỉ một tử truyền là Từ sư . Nếu cũng bái nhập môn hạ của Tông chủ, cũng sẽ là kiếm tu .”

Khi Vân Dung Thanh chuyện với tử nhỏ đó, những tử xung quanh thấy y dễ chuyện, liền lũ lượt tụ . Ai cũng một câu, liên miên.

Những tiểu tử nhiều, ồn ào náo nhiệt, đợi Vân Dung Thanh lên tiếng trả lời câu hỏi của họ, thì tự chuyện với .

Vân Dung Thanh chờ cho đến khi họ xong, mới lên tiếng hỏi một câu:

“Các thấy Từ sư là một như thế nào?”

“Từ sư , thiên tài xuất chúng, trai, đương nhiên là vị sư nhất đời !”

“Kiếm pháp của Từ sư siêu việt, đôi khi thấy chúng luyện kiếm sai chiêu, còn tay sửa cho chúng .”

“Khi chúng xuống núi lịch luyện, nếu cùng đội với Từ sư , đó là chuyện hạnh phúc nhất .”

“Từ sư đối xử với hòa nhã lễ độ, nếu hỏi ắt sẽ trả lời.”

Nói đến Từ Uyên Thanh, những tiểu tử càng ngừng nghỉ dù chỉ nửa khắc.

Vân Dung Thanh chuyện một lát với những tiểu tử ồn ào ở bãi luyện kiếm, mới tiếp tục về phía Kiếm Phong.

Đi qua bãi luyện kiếm, lên một đoạn bậc thang đá, sẽ đến các con đường dẫn đến các ngọn núi chính.

Vân Dung Thanh bước lên bậc thang, khi hết đoạn bậc thang đó, bước chân từ từ dừng . Y con đường tới, một cái, sắc mặt đổi.

Có một con “chuột” nhát gan và cẩn trọng đang theo lưng y.

Vân Dung Thanh rõ, tay bắt nó, mà tiếp tục theo con đường dẫn đến Kiếm Phong, về nơi ở Kiếm Phong.

Trong Thiên Diễn Tông việc bận, suốt cả ngày hôm đó, ngoài việc truyền vài đạo linh tấn, Từ Uyên Thanh từng về Kiếm Phong một nào.

Kiếp lúc , y đang dưỡng thương, đương nhiên việc của Thiên Diễn Tông sẽ giao cho một trọng thương như y xử lý.

, Vân Dung Thanh ở trong sân, mấy rõ ràng về những chuyện bận rộn bên ngoài lúc .

Gần đến hoàng hôn, Vân Dung Thanh khỏi sân, về phía sâu trong rừng hoa đào.

Bên ngoài Thiên Diễn Điện, Từ Uyên Thanh kết thúc công việc trong tay, men theo đường núi về. Đến chân núi Kiếm Phong, trăng bắt đầu tỏa sáng.

Từ Uyên Thanh theo con đường núi trong Kiếm Phong, dùng linh lực thắp sáng những chiếc đèn lồng hai bên đường.

Hắn nhanh trở về viện ở lưng chừng núi. Sau khi thắp sáng đèn ở khắp nơi trong sân, ngoài phòng của Vân Dung Thanh, đưa tay gõ cửa.

Bên trong ai trả lời.

Từ Uyên Thanh do dự một thoáng, nghĩ đến nơi Vân Dung Thanh thể đến, khỏi sân.

Từ Uyên Thanh xuyên qua rừng hoa đào, ở nơi sâu trong rừng, thấy một chiếc đèn lồng ánh lửa yếu ớt đặt bên cạnh một hồ nước suối nóng.

Hắn đột nhiên dừng bước, lên tiếng gọi: “Vân đạo hữu?”

Im lặng trong chốc lát, Từ Uyên Thanh bước tới bên hồ nước suối nóng, đối diện với sự vắng lặng của rừng hoa đào.

Hơi nóng bốc lên từ hồ suối nước nóng khiến khung cảnh xung quanh trở nên mờ ảo.

Cùng lúc đó, Từ Uyên Thanh đưa tay , khẽ gọi: “Thanh Thanh?”

Vân Dung Thanh tỉnh từ cơn ác mộng, khi mở mắt , y từ từ đáp một tiếng, suy nghĩ còn lấy tỉnh táo, y hỏi: “Từ đạo hữu?”

“Là .”

Bàn tay Từ Uyên Thanh đang đưa khẽ co , đặt lên một tảng đá nhỏ còn ấm nóng bên cạnh hồ nước suối nóng.

Hơi ấm từ đầu ngón tay nhanh chóng truyền đến.

Vân Dung Thanh vốn đang tựa thành hồ, thấy giọng Từ Uyên Thanh ở gần, y khẽ di chuyển , định đầu .

“Ta thấy mãi về, lúc rảnh rỗi thì nghĩ đến việc đến đây ngâm để dưỡng thương . Sau đó, từ lúc nào, ngủ quên mất.”

Giữa làn nước mờ mịt, ánh trăng từ tầng mây đêm thoát , như một tấm lụa bạc lấp lánh rải xuống.

Từ Uyên Thanh theo bản năng cúi đầu lắng Vân Dung Thanh , ánh mắt chợt thoáng thấy một đoạn xương quai xanh trắng muốt, sâu hoắm, như một khối ngọc bích lạnh lẽo tì vết.

“Ta thắp đèn.”

Từ Uyên Thanh như đang chạy trốn, dời ánh mắt . Sau khi với Vân Dung Thanh, đột nhiên dậy, nhanh rời xa bờ suối nước nóng.

Vân Dung Thanh Từ Uyên Thanh đang lưng với , từ từ dậy. Khi bước khỏi hồ suối nóng, y cúi nhặt lấy y phục cởi đó, khoác lên , về phía Từ Uyên Thanh.

 

Loading...