Ta Và Bản Thân Ta Ở Bên Nhau - Chương 23.1: Đợi ta dụ dỗ được người đã, rồi sau đó diệt nơi này sau cũng được

Cập nhật lúc: 2025-11-02 15:21:46
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2B6nZJ3Kf8

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Vù!”

Trên chiếc đèn lồng, nhờ một chút linh lực của Từ Uyên Thanh, nó bỗng chốc bừng sáng. Ánh sáng dịu nhẹ lung linh, phản chiếu trong mắt .

Vân Dung Thanh thắt dây lưng , đến bên cạnh Từ Uyên Thanh.

Hương hoa đào thoang thoảng, như như , dường như ở gần, còn mang theo ẩm của nước, bay đến gần Từ Uyên Thanh. Hắn khẽ ngừng thở, đôi môi mỏng mím , vẫn chăm chú chiếc đèn lồng mắt.

“Từ đạo hữu, hôm nay ở Tàng Thư Các dùng lệnh bài của mượn một cuốn sách.” Vân Dung Thanh lên tiếng: “Buổi chiều khi ở đó, xem một chút, thấy lắm.”

“Lần đến Tàng Thư Các, hãy giới thiệu cho vài cuốn sách nhé.”

Vân Dung Thanh : “Có lẽ chọn sách.”

“Được.”

Từ Uyên Thanh khẽ đáp, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, cuối cùng cũng đầu Vân Dung Thanh. Y bước từ hồ nước suối nóng, những giọt nước đọng mặt còn khô, ngay cả hàng mi cũng ướt.

Chốc lát, Từ Uyên Thanh mở lời: “Tóc khô .”

Vân Dung Thanh , giơ tay lên đưa qua vai, nắm lấy một lọn tóc còn ẩm, ngón tay khẽ xoắn . Một luồng linh lực theo lọn tóc đen mà y đang quấn, từ từ lan tỏa , khô tất cả ẩm tóc y.

Từ Uyên Thanh khẽ rũ mắt, xuống ngón tay đang quấn lấy lọn tóc đen. Mái tóc như lụa gấm đen tuyền, càng cho ngón tay thon dài đó trở nên trắng hơn, trắng như tuyết.

Vân Dung Thanh : “Sau khi uống t.h.u.ố.c gần hai ngày, cộng thêm hai tắm suối nóng , thể sử dụng một chút linh lực .”

Từ Uyên Thanh đáp , hỏi: “Không còn đau nữa ?”

Vân Dung Thanh buông lọn tóc đen đang quấn đầu ngón tay , lắc đầu : “Vốn dĩ cũng… Không đau lắm.”

— Cái đau lắm đấy, thương tổn linh mạch như lửa thật thiêu đốt, thường chịu , sẽ lăn lộn khắp nơi.

, cũng thể tưởng tượng cảnh Thanh Thanh đau đớn lăn lộn khắp nơi, lẽ là đau nhiều , nên còn cảm thấy đau lắm nữa.

Từ Uyên Thanh lời Vân Dung Thanh , nhưng chợt nghĩ đến những lời Tạ Thuật với đây, hàng lông mày khẽ nhíu một cách rõ ràng.

Hai qua rừng hoa đào, trở về sân.

Từ Uyên Thanh giữa sân, tâm tư tĩnh lặng. Hắn lên tiếng gọi Vân Dung Thanh đang chuẩn về phòng: “Vân đạo hữu, buổi chiều hôm nay truyền linh tấn cho Tạ Thuật, hỏi về một vài chuyện.”

“Đây là An Thần Hương, khi trời tối, đốt một nén trong phòng, lẽ thể giúp tinh thần an định, ngủ ngon hơn.”

Từ Uyên Thanh lấy An Thần Hương mà mua về chiều nay , đến gần Vân Dung Thanh, giơ tay đưa An Thần Hương.

Vân Dung Thanh , An Thần Hương Từ Uyên Thanh đưa tới. Trong mắt y bình tĩnh, nhưng từ từ xuất hiện một chút ý .

Y lời cảm ơn: “Cảm ơn.”

“Từ đạo hữu, quả nhiên sai, thật sự lo liệu đầy đủ việc ăn, mặc, ở, của .” Vân Dung Thanh một cách nghiêm túc: “Bây giờ, còn lo cả việc gặp ác mộng khi ngủ .”

Giọng Vân Dung Thanh nhẹ nhàng, mang theo chút ý .

Từ Uyên Thanh thấy nụ đó, đôi môi mỏng khẽ mím , trong lòng nghĩ: Y vẻ như thích .

… Lại chân thật.

Vân Dung Thanh nhận lấy An Thần Hương, đáp lời: “Từ đạo hữu, chúc ngủ ngon.”

Sau khi về phòng, y An Thần Hương đang cầm trong tay, tìm một lư hương trong phòng, đầu ngón tay khẽ đặt xuống một chút linh lực, làn khói mỏng như tơ từ từ bay lượn trong phòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-va-ban-than-ta-o-ben-nhau/chuong-23-1-doi-ta-du-do-duoc-nguoi-da-roi-sau-do-diet-noi-nay-sau-cung-duoc.html.]

Kiếp , y đốt nhiều loại hương, hương an thần, hương mộng ảo, hoặc các loại hương khác tác dụng giúp ngủ, nhưng đều tác dụng lớn.

Đây là một căn bệnh.

Là bệnh của y.

Ác mộng đeo bám, đến c.h.ế.t cũng buông tha.

...

Ngày hôm , sáng sớm.

Nén hương trong lư hương cháy hết, Vân Dung Thanh mở mắt tỉnh dậy.

Bên ngoài cửa sổ, trời hửng sáng.

Đây là thời gian y dậy sớm để luyện kiếm.

Vân Dung Thanh dậy, mặc chỉnh tề thứ, khỏi cửa.

Khi mở cửa, y khẽ ngước mắt, Từ Uyên Thanh đang qua sân, khẽ lên tiếng gọi: “Từ đạo hữu, bây giờ chúng luyện kiếm ?”

Từ Uyên Thanh thấy tiếng mở cửa, dừng bước đầu .

Hắn đáp một tiếng “Ừm”, ánh mắt chuyển đến gương mặt Vân Dung Thanh, mở lời hỏi: “Đêm qua…”

Vân Dung Thanh thản nhiên : “Vẫn gặp cơn ác mộng đó.”

Từ Uyên Thanh , khẽ mở môi hỏi điều gì đó, nhưng cảm thấy thất lễ. Hắn từ từ chớp mắt, mím môi : “Vậy là loại An Thần Hương mà Tạ Thuật hiệu quả.”

“Có lẽ… Là tác dụng với thôi.”

Vân Dung Thanh tùy ý đáp một câu, : “Tạ đạo hữu là y tu, y thuật của trong các đồng bối, hẳn là xuất sắc.”

Từ Uyên Thanh im lặng trong chốc lát, hỏi: “Hôm nay Vân đạo hữu cũng đến chứ?”

Lời nửa che nửa mở, mơ hồ rõ. Vân Dung Thanh như hiểu, mở lời: “Đương nhiên .”

“Bây giờ đang trong thời gian dưỡng thương, cũng việc gì khác để .” Vân Dung Thanh cong cong đôi mắt xinh , giọng chứa ý : “Cũng chỉ thể xem Từ đạo hữu luyện kiếm thôi.”

“Không buồn chán .”

Ngay đó, Vân Dung Thanh tranh thủ lúc Từ Uyên Thanh còn mở lời, trả lời .

Nơi luyện kiếm của Từ Uyên Thanh Kiếm Phong đều ở sâu trong rừng trúc.

Vân Dung Thanh nhanh chậm bên cạnh Từ Uyên Thanh, thấy Từ Uyên Thanh vung tay áo, lấy bộ bàn ghế và ấm chén như ngày hôm qua.

Ngoài , Từ Uyên Thanh còn lấy một cái hộp đựng thức ăn từ gian trữ vật cùng đặt lên bàn. Bên trong là một vài món ăn vặt thể ăn lúc rảnh rỗi.

Hắn sợ y sẽ buồn chán đến mức nào đây?

Vân Dung Thanh khẽ , Từ Uyên Thanh giải thích: “Hôm qua xuống núi việc, tiện đường qua chợ nên mua.”

Vân Dung Thanh : “Xem lời hôm qua thật sai.”

Từ Uyên Thanh đầu y.

“Từ đạo hữu phụ trách việc ăn, mặc, ở, của .” Vân Dung Thanh mở lời: “Nhìn cứ… Như một vị sư đang chăm sóc sư , lo việc chu đáo, chút nào khó chịu cả.”

 

Loading...